Tử Dương.” Quách Táp vừa để túi công văn xuống vừa hưng phấn nói. “Cậu biết hôm nay tôi nhận được gì không?”
Bách Tử Dương đang nằm trên ghế salon, nhàm chán điều khiển tivi, nghe vậy theo bản năng liền hỏi: “Cái gì?”
“Từng Huy gởi email, nói rằng tháng tới có buổi họp lớp cấp 3, gọi tôi đi tham gia,” Quách Táp vui vẻ nói, “hắc, không ngờ tiểu tử thúi này còn nhớ đến tôi, tôi với bọn họ cũng có… ừ… sáu năm không gặp đi.”
Hắn hưng phấn vừa nói, lại nhìn thấy Bách Tử Dương không chỉ không vui mừng, ngược lại sắc mặt còn tái nhợt cứng ngắc, liền kỳ quái hỏi: “Tử Dương, cậu làm sao vậy, không thoải mái sao?”
Bách Tử Dương đứng dậy: “Tôi không sao.”
“Bọn họ… không có mời cậu sao? Có lẽ bọn họ không biết cách liên lạc…”
“Không!” Bách Tử Dương đột nhiên cắt lời hắn, nặn ra chút miễn cưỡng vui vẻ: “Tôi nhận được, nhưng hôm đó sợ rằng có việc không thể đi, cậu… đi không?”
Quách Táp cảm thấy y có cái gì đó không đúng, nhưng cụ thể là cái gì thì không nói được, chỉ đành phải lăng lăng gật đầu một cái. “Ừ, hôm đó tôi không có việc, hơn nữa cũng muốn xem bọn họ lúc này ra sao.”
Nụ cười trên mặt Bách Tử Dương dần tắt, phất tay một cái: “Vậy cậu đi đi, tôi có chút mệt, muốn đi ngủ.”
“Cậu làm sao vậy?” Quách Táp tiến lên một bước bắt lấy cánh tay y. “Cậu tức giận sao? Cậu không muốn tôi đi?”
Bách Tử Dương biểu lộ rất phức tạp, nhìn Quách Táp, thở dài một cái. “Cậu đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-kien-vo-thanh/88600/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.