Tiểu Quách, thế nào mặt lại khó nhìn vậy? Bị bệnh?” Quản lý có chút ân cần hỏi han.
“Không có không có, con gái của tôi hai ngày nay nằm viện, phải chiếu cố bé, cho nên không ngủ ngon.”
“À à, khí trời này con nít rất dễ sinh bệnh a. Đúng rồi, bảng thống kê tôi giao cậu làm đã xong chưa? Gần đây, công ty thực sự bận rộn, chờ thêm một khoảng thời gian nữa ta có thể sắp xếp cho mọi người đi du lịch một chuyến a… Ha ha, làm xong thì mang đến văn phòng của tôi đi.” Người đàn ông trung niên bụng bia vỗ vỗ vai hắn.
Không biết từ lúc nào, người bên cạnh lần lượt đi hết, giấy tờ chằng chịt số liệu kia dần mơ hồ, Quách Táp ngáp một cái, cầm ly cà phê nguội lạnh ở bên uống một hớp, liền lên tinh thần. Cái này hôm nay nhất định phải làm xong, hắn tự nói với mình như vậy.
Một đôi tay khoác lên vai hắn: “Chỉ một mình cậu làm thêm giờ sao?”
“Tử Dương? Cậu làm sao đến được đây?” Quách Táp lấy làm kinh hãi.
“Trên danh thiếp cậu có ghi a, tôi gọi điện cho cậu không được.”
Bách Tử Dương dứt khoát ngồi lên bàn hắn, nghiêng đầu nhìn hắn luống cuống lấy điện thoại ra.
“Còn làm nhiều không? Cùng nhau ăn cơm tối đi.”
“Ừ, được, bất quá đại khái còn phải làm rất lâu. Tôi hình như đã lớn tuổi, đầu óc như chậm chạp đi.” Quách Táp xấu hổ gãi đầu.
Bách Tử Dương ngớ người, tựa cằm vào vai hắn, nhìn chằm chằm vào máy tính một hồi: “Cậu phải làm cái này tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-kien-vo-thanh/88597/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.