Trên du thuyền tư nhân xa hoa, hôn lẽ đã bắt đầu. Thảm đỏ, đèn thủy tinh Ý, đến ly rượu cũng được khảm vàng, tất cả mọi thứ đều rất xa hoa. Âu Dương Lập một thân trang phục lông yến, mặc trên người anh càng khiến anh thêm cao thon, mà cô gái đứng kế bên anh, một thân đồ cưới trắng, kiểu đầm đuôi cá quét đất tôn lên thân hình nhỏ gọn của cô. Hai người rất xứng đôi.
Âu Dương gia là hào môn có tiếng ở thành phố a, người muốn gả vào có vô số. Liêu gia tuy không thật sự được xem là tầng lớp thượng lưu, nhưng gia nghiệp không nhỏ, đang ngày càng phát triển mạnh mẽ. Trong nhất thời, trong mắt các vị khách đều là lời khen và ngưỡng mộ. “Mời cô dâu chú rể đeo nhẫn cưới cho nhau.” Cuối cùng cũng đợi đến lúc này! Khóe miệng Liêu Vi giương lên, mắt đều là ý cười. Chỉ cần đeo nhẫn này, cô sẽ thật sự đánh bại Bùi Nhiễm Nhiễm, ngồi vào vị trí thiếu phu nhân của Âu Dương gia. Nhưng đến thời khắc đó, cô kích động đến có chút run rẩy.
Mắt Âu Dương Lập nhanh chóng lướt qua tia lạnh lùng, thần sắc càng lãnh mạc, hôn nhân này đối với anh, chỉ là 1 vở kịch. “Chú rể, bây giờ có thể hôn vợ mình.” Lòng Liêu Vi thình thịch thình thịch đập, nhắm mắt kỳ vọng, má cũng đỏ lên, tay cầm hoa cũng run lên. Chính vào lúc này, một đám người ồn ào lên, mọi người đều nhìn cô gái mặc đầm dài gấm vóc màu tím. Màu tím cao quý ưu nhã, mặc lên làn da trắng hồng nõn nà của cô, mặt tinh tế như trứng ngỗng, mày cong cong như liễu, đôi môi đỏ hồng, tóc đen như mực.