Chương trước
Chương sau
Mật Nguyệt kề vào tai anh nói một câu, thần bí lắm, nhìn vào Lê Lê đối diện cảm giác càng ngày càng mát rười rượi ở sau lưng.
“Không phải chứ! Ghê gớm đến vậy!” Thích Mặc Lâm nhìn vào Lê Lê, cơ thể nóng bỏng thật!
Trên người là bộ đồng phục đi làm quả thật rất là cám dỗ, tên tiểu tử Cảnh Hành kia đúng là ánh mắt không tồi!
Nếu có thể để vợ anh ta ở công ty mình, vậy chẳng phải là sẽ càng vui hơn sao!
Lê Lê đang lo sợ, nhưng cứ đi thẳng ra ngoài, Thích Mặc Lâm và Mật Nguyệt cũng không nói gì, cũng không có can thiệp khảo quan, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm.
Ba ngày sau, cô nhận được điện thoại của công ty Thích Lâm, cô thông qua cuộc thi tuyển rồi!
Có thể đi làm được rồi!
“Lê Lê!” Cô vừa cúp máy, liền nhận được cú điện thoại của đàn chị, “Sao thế?”
“Em sao thế?” Ninh Giao quan tâm hỏi.
“Em thông qua rồi…”
“Chúc mừng em nè! Nhưng, nhưng, chị vẫn không thông qua… quả nhiên là cổ áo của chị mở có chút thấp rồi không?” Ninh Giao dở khóc dở cười, nếu như có thể quay lại, cô nhất định phải mở cổ áo thấp tí nữa!
Không được là do tên khảo quan đáng chết không có ánh mắt thẩm mỹ!
Ngày đầu tiên đi công ty Thích Lâm đi làm, lúc sắp tan ca, cô là một nhân viên thực tập nhỏ bé không ngờ lại nhận được điện thoại của thư ký tổng tài.
Lê Lê vô cùng kinh ngạc, “Có chuyện sao?”
“Tổng tài ở dưới công ty đợi cô.”
“Cái gì? Anh ấy đợi tôi làm gì? Nếu muốn đuổi việc tôi, nói một tiếng là được rồi, tôi sẽ nhanh chóng dọn đồ xong liền đi!” Cô và tổng tài đâu có quen biết, chơi gì đó?
“Mau đi!”
“Tút tút tút…” Lê Lê nghe được tiếng do điện thoại bàn truyền đến, tính khí của thư ký cũng khá xấu đấy!
Không biết tổng tài tính khí có giống như vậy không!
Cô cầm túi xuống lầu, bảo tiêu hộ tống cô đi đến tận trước mặt xe của Thích Mặc Lâm.
Cửa xe một đóng một mở, cô đã ở trong xe rồi!
“Tổng tài, xin hỏi, anh có chuyện gì quan trọng sao?” Cô cười hỏi, cơ thể lại căng thẳng lên.
Thích Mặc Lâm nhàn nhã quan sát cô, “Tiểu cô nương, tôi đáng sợ đến thế sao?”
“Tôi hôm nay vừa mới đi làm, cấp trên liền tìm tôi, không sợ mới là lạ!” Cô rốt cuộc làm sai điều gì rồi?
Hôm nay làm đổ ly nước ở văn phòng?
Chuyện nhỏ như thế, tổng tài chắc sẽ không rảnh rỗi tìm mình như thế chứ!
“Nếu làm chung lâu rồi, cô sẽ phát hiện tôi thực ra rất là thân thiện dễ gần, người gặp người thích, hoa thấy hoa nở.” Anh dựa lên lưng ghế.
“Đêm nay chỉ là sự gặp mặt thôi, tôi thiếu một bạn nữ, cô không cần căng thẳng đến thế.”
“Tôi có thể hỏi tại sao lại là tôi không?”
“Không được!”
“…” Lê Lê nghiêng đầu nhìn vào cửa sổ bên ngoài, không lẽ người này muốn thực thi quy tắc ngầm với cô?
Đáng sợ quá!
Cô phải nghĩ cách xông ra ngoài!
Tốc độ của chiếc xe này có chút nhanh!
Cô sợ chết thật, không dám nhảy!
Nghĩ đến đây, cô lại một lần nghiêng đầu, phát hiện Thích Mặc Lâm đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Bỏ đi, cầu xin người khác chi bằng cầu xin bản thân, đến nơi rồi trốn.
Nhưng khi đến trước cổng của một khu giải trí cao cấp, cô vừa xuống xe đã bị Thích Mặc Lâm kéo lại, hoàn toàn không có cách nào trốn được.
Sau khi đi vào, ánh mắt của cô không hề nhìn lung tung, cô chính là chưa đi qua những nơi như thế, đối với cô mà nói quả nhiên là một sự khiêu chiến!
Đến phòng riêng, cô liền triệt để ngây người!
Tổng tài nói thiếu một bạn nữ, rất tốt, những đàn ông bên trong không ai dẫn theo bạn nữ!
Thích Mặc Lâm đẩy đẩy sau lưng cô một cái, “Nào, giới thiệu với cô, Mẫn Lộ, em của Mẫn Lộ là Mẫn Thâm, còn có… gì đó gì đó, không quan trọng!”
Những công tử khác còn lại ngây người, bỏ đi, Thích nhị thiếu, bọn họ nào dám đắc tội!
“Tôi nói này, cậu ở đâu bắt cóc được một cô gái xinh đến thế? Đừng họa hại người khác!” Mẫn Lộ bắt chéo chân, “Trông vào như là sinh viên, Thích Mặc Lâm, cậu cứ tiếp tục phong lưu như thế, không sợ báo ứng sao!”
“Tôi sao nào? Những phụ nữ theo tôi đâu phải là theo không! Bọn họ đều là tự nguyện, hơn nữa cũng có không ít ích lợi! Nhưng vị kế bên tôi này…” Đáy mắt Thích Mặc Lâm lóe lên một tia vui mừng, “Tôi dự định nghiêm túc đấy!”
“…” Lê Lê đứng bên cạnh, đôi tay nắm chặt túi xách nhỏ màu đen, “Tổng tài chúng ta chưa từng nghiêm túc qua, tôi chỉ là một thực tập sinh thôi, ở đây hình như không có chuyện của tôi, chi bằng tôi về trước đây!”
“Cô về trước làm gì! Nôn nóng gì! Chúng ta chơi chút rồi về, nếu không…” Thích Mặc Lâm cười cười, “Tôi là đàn ông, ở đây chúng tôi nhiều đàn ông như thế, cô đi ra ngoài được sao?”
“Tổng tài, anh đang uy hiếp tôi?” Ánh mắt Lê Lê nhìn vào người bên cạnh, một người ăn mặc rất sáng sủa, trông vào cũng không giống như người tốt!
Đáng chết thật!
Đêm nay phải chết ở đây thật sao?
“Nào, chúng ta chơi trò nói thật lòng đại mạo hiểm đi! Mặc Lan, cậu xoay đi!” Thích Mộ Lâm tùy ý chỉ một người.
Một công tử, đứng ở giữa phòng, đang vuốt mũi, bắt đầy xoay.
“Ngừng…”
Chiếc tay ấy, vừa đúng lúc, không nghiêng không lệch chỉ vào Lê Lê.
Ở trước mặt đám đàn ông chơi nói thật lòng và đại mạo hiểm không hay tí nào!
Nhưng cô lại thuộc dạng tính cách không chịu thua!
Nói thật lòng, để cô nói không muốn đến đây, trái lại cô có thể nói cả đống!
“Chúng ta vừa mới quen biết nhau, đối với nói thật lòng của cô không mấy hứng thú, chơi đại mạo hiểm đi!” Thích Mặc Lâm lập tức quyết định, “Cô bây giờ ở đây đi ra ngoài, gặp được người đàn ông đầu tiên, nhìn xem quần trong của anh ta là màu gì!”
“…” Túi xách trên tay Lê Lê suýt nữa ném lên người anh, “Tôi không làm!”
“Vậy cô hôn người đối diện cô một cái?”
So với hôn một cái nặng khẩu vị đến thế, chi bằng lựa hỏi màu sắc quần trong?
“Tổng tài, anh như thế sẽ mất đi một nhân viên tốt!” Cô có cần nói không chấp nhận, trực tiếp bỏ đi về?
Nhưng cô bây giờ đã là gia cảnh khó khăn rồi, lương thực tập này không thể thiếu được!
“Nếu cô hoàn thành được, tôi sẽ thăng chức và chuyển chính cho cô.” Thích Mặc Lâm cầm lấy một ly rượu, nhàn nhã nói.
“Được!” Cô quay lưng, đùng đùng đi ra ngoài cửa.
Vừa mở cửa, liền cảm giác được hơi thở của người đàn ông trờ tới, “Xin hỏi anh, anh hôm nay mặc quần trong màu gì thế?”
Cảnh Hành cúi đầu nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền của cô, “Thoáng đến thế sao?”
Âm thanh này?
Cô lập tức mở to mắt, đập vào mắt là đôi mắt xanh lam, cô mím môi, sắp chết rồi!
Tại sao khăng khăng lại là anh!
Và lúc này, sau lưng họ truyền đến tiếng cười từng cơn, nghe vào trông giống như là cố ý vậy!
“Cảnh Hành, cô gái của anh khá thú vị đấy! Nhưng cô ấy không thể nào ngay cả anh màu gì cũng không biết chứ!” Thích Mặc Lâm tức cười nhìn vào hai người họ, “Lê Lê, nếu cô không hỏi ra được, chúng tôi ở đây có rất nhiều đàn ông, cô hỏi ai cũng được!”
“Vậy tổng tài, quần trong của anh màu gì?” Cô lập tức hỏi.
Đây là do anh nói đấy!
“No! Chuyện này chúng tôi sẽ không nói đâu, nếu cô có bản lĩnh, bản thân tự qua đây coi!” Thích Mặc Lâm cười rất sảng khoái, cả người nằm lên trên giường.
Trong phòng toàn là tiếng cười.
Lê Lê quay đầu ngẩng lên nhìn vào Cảnh Hành cao to, “Anh Cảnh, bọn họ hãm hại tôi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.