"Hai người......" Cảnh Bùi Dương sờ vào tóc cô, mềm mại như tơ lụa rất thoải mái.
Anh ta nghĩ đến biểu hiện thời gian gần đây của Mật Nguyệt, phải chăng chuyện tối qua là hai người kết hợp lại gài anh?
"Mặc kệ em ấy vậy! nếu mà anh như vậy sẽ khiến em ấy nghĩ chúng ta đã ở bên nhau rồi, thế thì em sẽ mất mặt lắm!" cô ta là con gái thì sẽ bị mất mặt!
"Ừm, không nói." Anh ta cắm cúi tiến gần tai cô đặt một nụ hôn ấm áp, "em ngủ tiếp đi, anh còn phải đến công ty, lát nữa sẽ có tài xế đến đón em về."
"Ừm......"
Cô ta nhắm chặt đôi mắt, cảm thấy động tĩnh của người bên cạnh và chú ý đến bản thân trần trụi, gương mặt bỗng trở nên đỏ ửng.
Chuyện tối qua cô không nhớ rõ lắm, nhưng cảm thấy rằng mình như đã được tắm rửa vì không có cảm giác rít.
Thậm chí......
Cô ta nhìn xung quanh phòng mình, không phải căn phòng cô ngủ tối hôm qua.
Trên chiếc giường lớn không có vết máu nào, tối qua sau khi cô ngủ rồi, dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện!
Thế mà cô không biết gì cả!
Nhìn thấy Dương Dương đi vào nhà tắm và không mặc gì trên người!
Cô ta bỗng nhiên vùi đầu vào chăn cảm thấy xấu hổ!
Rụt rè gì chứ, cô vẫn còn mà!
Lúc Cảnh Bùi Dương bước ra nhìn thấy một khối cuộn tròn trên giường nên bước gần.
Kéo cái chăn ra và để ý đến cái mặt đỏ ửng của cô, "bây giờ mới hối hận sao? Muộn rồi."
"Còn lâu mới hối hận!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657915/chuong-982.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.