Ánh mắt Cảnh Hành tối sầm lại, anh vội tìm kiếm trong đám đông kia rồi lên tiếng, Lệ Nhẫn, đưa nó đi!
Đừng mà, ba...đứa nhỏ ôm chân anh, ánh mắt đầy tội nghiệp, nó cứ nhìn anh trợ lý đặc biệt của anh.
Ba ba, ba không cần con nữa sao? Do tiếng khóc của nó, mà mọi người đều nhìn họ.
Sự kiên nhẫn của Cảnh Hành đã không còn nữa rồi!
Nhóc con, ta không phải ba con, con đừng nhận bừa!
Mắt Cảnh Hành lạnh lùng, cúi đầu nhìn khuôn mặt non nớt như muốn khóc của nó, thái độ cương quyết lại lùng lùng hơn, mẹ con đâu?
Anh muốn xem thử, rốt cuộc ai to gan vậy, lại dám mạo nhận con trai anh!
Mami, mami...đứa nhóc lắc đầu, mami không đến, ba dẫn con đi tìm mami nhứ?
Sao ta biết mami con lại ai! Cứ tiếp tục như thế, ta vứt con vào thùng rác, đến trạm đổ rác thì con sẽ thành phế vật đó! Cảnh Hành dọa nó!
Khuôn mặt đẹp trai của nó bỗng nhăn lại, không, con không muốn thành đồ bỏ đi! Ba là người cha xấu!
Anh muốn điên mất!
Boss! Lệ Nhẫn đứng lên, tính ôm thằng nhóc lên.
Mà thằng nhóc này như có sức mạnh vô biên, nó cứ ôm chân trái của Cảnh Hành không chịu buông.
Xin lỗi xin lỗi! 1 cô gái mặc áo màu hồng và váy ngắn Jean đi về hướng họ, mặt hơi đỏ, tóc hơi rối, rõ ràng là đang vội vã.
Bộ Bộ! Bỏ ra! Lê Lê nhìn Cảnh Hành tỏ ý xin lỗi rồi cười, vội cuối người, Bộ Bộ, đây không phải ba con.
Con tuần nào cũng chạy ra đây nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657922/chuong-989.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.