Một khi đã yêu rồi, thứ có thể điều khiển được lý trí chính là con tim. Tình là mê luyến, là khát khao. Tình là ngọt ngào, cũng là đau đớn. Một cuộc tình đẹp cần có sự chắp vá của cả hai người. Nếu như đã xác định sẽ là của nhau, vậy hà tất gì mà lại phải xấu hổ chùn bước? Nếu như đã thật tâm yêu thương một người, vậy hãy trân trọng nhau trong từng khoảnh khắc.
Kiếp trước, cô vì sự ngu ngốc của mình mà bị tổn thương. Khoảnh khắc bị người ta hãm hại đẩy cô từ tầng lầu tám mươi rơi xuống, cô mới hiểu, lòng người, thật sự là không đáng tin. Nhưng bất chấp là thế nào, phía sau cô, người đàn ông ấy vẫn luôn chở che cho cô. Cô rơi xuống, anh cũng vì cô mà theo bước chân của cô. Khoảnh khắc ấy, cô hối hận. Nếu như cô coi anh là nguồn sống, kết cục bi thương này sẽ chẳng ai phải trải qua. Cô thề, nếu như có kiếp sau, được gặp lại anh, cô nhất định sẽ trân trọng anh bằng sinh mệnh của mình. Trời cao như hiểu thấu nỗi lòng của cô, một lần nữa cho cô trở lại khoảng thời gian của mười năm trước. Cô đã thay đổi bản thân mình hoàn thiện hơn rất nhiều. Cô trả thù, và trọn đời trân trọng tình cảm chân thành của anh.