Lúc Diệp Vẫn Thần xuất hiện trước mặt Lạc U, thời gian đã trôi qua nửa tiếng. Cho dù thời gian vẫn còn dư nhiều, Diệp Vẫn Thần vẫn nhễ nhại mồ hôi, miệng thở hổn hển . “Tiểu U.” Diệp Vẫn Thần đi vào phòng bệnh, nhẹ nhàng gọi một tiếng, nhưng chỉ đứng ở cửa của phòng bệnh chứ không đến gần. Không phải là anh không muốn tới gần, mà là không dám. Tới tận bây giờ , anh vẫn chưa biết được tại sao Lạc U lại cho phép anh tới đây . Anh chắc chắn không tin Lạc U không có ai chăm sóc mới gọi anh. Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ còn có một khả năng . Đó là trong lòng Lạc U bực bội , muốn tìm anh để trút giận . Mặc cho đánh, mắng, đây là tình trạng mà Diệp Vẫn Thần ở trước mặt Lạc U hai năm qua. Anh không sợ đau, cũng không sợ bị nhục nhã nhưng anh sợ ánh mắt căm ghét và lạnh lẽo của Lạc U, làm cho anh có cảm giác muốn nghẹt thở. Huống chi, so với thống khổ của chính mình, Diệp Vẫn Thần càng thêm không muốn bởi vì mình mà làm hỏng tâm tình của Lạc U. Cũng là sau đó Diệp Vẫn Thần rất ít chủ động tìm Lạc U, chỉ là ở trong bóng tối im lặng nhìn Lạc U. Diệp Vẫn Thần sáu tuổi nhìn thấy Lạc U bốn tuổi, ngay lúc ấy anh đã mang trong mình chất độc có tên “ Lạc U ” . Chất độc này ngày càng phát tác mạnh, khi ấy anh còn chưa biết thích là gì, lại thích ngay bé gái Lạc U xinh đẹp này . Còn đợi Lạc U hai năm sau mới đến trường, luôn ở bên cạnh Lạc U , vì Lạc U làm mọi thứ , chỉ để cô được vui vẻ . Lúc này Lạc U đang nhìn Diệp Vẫn Thần. Trong ấn tượng mười năm trước, Diệp Vẫn Thần một điểm cũng không thay đổi. Chỉ có mười bảy tuổi mà người Diệp Vẫn Thần đã cao đến 1m80, anh mày kiếm mắt sao, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch lại lộ ra vẻ quyến rũ. Chẳng trách lại có nhiều cô gái thích anh, thực sự hình dáng này quá mức mê hoặc, bởi vì lúc trước cô căm ghét mới không có để ý tới. “ Tôi đói .” Lạc U nhìn Diệp Vẫn Thần, giọng điệu rất tự nhiên nói. Diệp Vẫn Thần sửng sốt một hồi mới phản ứng lại , có chút ngây ngốc nói : “ Anh đi mua đồ ăn cho em .” Nói xong liền chạy ra khỏi phòng bệnh, nhưng chưa đến một phút đã quay lại, ngại ngùng hỏi:“Tiểu U, em muốn ăn cái gì?” Lạc U có chút buồn cười, người đàn ông đỏ mặt ngại ngùng trước mặt này làm cô thấy thật đáng yêu , cô thật sự không hiểu vì sao trước kia mình lại ghét người đàn ông này như thế đây ? “Ăn cháo đi, hàng cháo ở gần trường cũng không tệ .” “ Cháo tổ yến hay cháo nấm hương ? Thêm vài món ăn nữa đi, em bị thương, ăn nhiều một chút mới có đủ dinh dưỡng .” Không cần Lạc U nói tên , Diệp Vẫn Thần vẫn biết nhà hàng Lạc U chỉ ở đâu . Đối với sở thích của Lạc U , Diệp Vẫn Thần đã quá quen thuộc . Dù là chuyện nhỏ liên quan tới Lạc U, Diệp Vẫn Thần cũng sẽ không quên. “ Cháo nấm hương đi, còn lại tùy anh.” “Được rồi, anh đi đây .” Diệp Vẫn Thần cẩn thận đóng cửa rồi vội vã chạy ra khỏi bệnh viện. Anh mất nửa tiếng từ trường đến đây , Lạc U chỉ nói một câu lại chạy về trường , anh không hề nghĩ tại sao Lạc U không nói sớm muốn ăn cháo ở gần đó . Trong đầu óc anh bây giờ chỉ nghĩ Lạc U thích ăn gì, nghĩ mình phải nhanh lên , nhất định không được để Lạc U đói. Lần thứ hai ở trong phòng bệnh một mình nhưng Lạc U lại cảm thấy phòng bệnh dường như ấm áp hẳn lên, khoé miệng hiện lên một nụ cười rung động lòng người. Tuy rằng bị thương nhưng tâm tình lại tốt đến kì lạ. Sống lại một đời , lần thứ hai nhìn thấy nam nhân ngốc nghếch này, tâm tình không giống nhau, Lạc U cảm thấy thế giới này thật tốt đẹp biết bao. Diệp Vẫn Thần trở về vẫn thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi như trước, trong tay xách theo một đống lớn , bày từng cái ra trước mặt Lạc U , sau đó mới cẩn thận hỏi : “Tiểu U, anh đỡ em dậy ăn nhé ?” Lạc U nằm ở trên giường nhìn Diệp Vẫn Thần bận rộn. Nghe Diệp Vẫn Thần hỏi như thế liền khe khẽ gật đầu. Cô không thích người khác đụng chạm đến mình, dù là cha mẹ cũng như thế. Diệp Vẫn Thần đương nhiên cũng biết thói quen của cô nhưng lúc nhìn thấy Lạc U đáp ứng, Diệp Vẫn Thần vui vẻ đến mức muốn nhảy lên. Rất nhiều người mất đi rồi mới biết quý trọng , cho dù Diệp Vẫn Thần vẫn từng chút quý trọng thời gian ở cùng Lạc U , nhưng thời gian anh bị Lạc U gạt bỏ, anh mới biết được hóa ra cảm giác bị Lạc u ghét đau khổ thế nào . Diệp Vẫn Thần tay run run, cẩn thận đem Lạc U ngồi dậy, sau đó mới điều chỉnh vị trí thích hợp của bàn ăn để lạc U chỉ cần đưa tay liền có thể gắp nhiều món ăn. Còn anh thì mang theo nụ cười đứng ở một bên. Trong lòng anh mừng như điên không cách nào áp chế được khi Lạc U cho anh tiếp cận cô. Hai năm qua, mỗi giờ mỗi phút anh đều cầu mong chỉ có thế thôi. Diệp Vẫn Thần mua rất nhiều thức ăn, trừ cháo nấm hương còn có rất nhiều điểm tâm, sủi cảo tôm, túi gạch cua, bánh chiên , đều được hấp bằng vỉ hấp tinh xảo, đừng nói chỉ một mình Lạc U, dù là ba năm người Lạc U sợ là cũng không ăn hết được. “Ngồi xuống cùng nhau ăn đi.” Lạc U không nhìn Diệp Vẫn Thần, nói xong liền ngồi ăn. Diệp Vẫn Thần sửng sốt một chút mới phản ứng được lời Lạc U nói, mở miệng dường như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng vẫn không nói. Anh cẩn thận ngồi ở bên giường, yên tĩnh bắt đầu ăn, không phát ra một chút âm thanh nhưng hốc mắt của anh lại lặng lẽ đỏ. Đàn ông không được khóc , anh tự nói với bản thân mình không nên vô dụng như thế , nếu mình khóc ở trước mặt Lạc U, chắc chắn cô ấy sẽ càng thêm ghét mình . Thế nhưng vẫn có một giọt nước mắt không kìm nén được rơi vào cánh tay đang cầm đồ ăn của anh ! Sáu tuổi bắt đầu yêu thích, mười năm cẩn thận bảo vệ, hơn hai năm chịu đựng đau khổ, anh đòi hỏi thực sự không nhiều. Anh chỉ hi vọng ở bên cạnh cô dù là vị trí nhỏ nhất. Dùng năng lực của chính mình bảo vệ cô để cô luôn nở nụ cười rực rỡ. Cho dù hai năm qua bị cô đánh, bị cô mắng, bị cô căm ghét, anh cũng không thay đổi dù chỉ là một chút tâm ý của mình. Trong lòng anh, trong mắt anh đều chỉ có mình cô. Chỉ cần em bình an , bầu trời anh có nắng! Đối với Diệp Vẫn Thần, những lời này tạm thời có thể hình dung được tấm lòng của anh đối với Lạc U . Anh không dám hy vọng xa vời , dù có đau khổ cũng tự nói với bản thân, chỉ cần Lạc U sống tốt, anh có đau khổ di nữa cũng không sao . Thế nhưng thời khắc này, Lạc U nói một câu khiến anh phát hiện, hóa ra anh vẫn có mong muốn xa vời , mong muốn có thể lại gần cô một chút , mong muốn có thể gần gũi bảo vệ cô , những mong muốn này nếu có cũng chỉ có trong giấc mơ mà thôi. Diệp Vẫn Thần thật sự rất muốn hỏi hỏi một câu: " Tiểu U, như vậy là em đã tha thứ cho anh rồi hả ? "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]