Giữa hạ tuần tháng mười hai, đêm trước lễ Giáng sinh, Lạc U ở bệnh viện nửa tháng, lại ở nhà hơn nửa tháng, thực sự có chút khó chịu. Dùng khoảng thời gian này suy nghĩ thật tốt những việc sau này cần phải làm , cũng thuận theo làm một vài vấn đề nhưng cô vẫn có chút ngơ ngốc. Nghiêm túc suy nghĩ một chút, liền quyết định muốn trở lại trường học, làm một cô học sinh giỏi. 
Mùa đông rất lạnh. Thím Ngọc vì sợ Lạc U lạnh nên đã mặc rất nhiều lớp áo mới để cô đi ra ngoài. Tất nhiên là do Diệp Vẫn Thần ôm đi ra ngoài. Đối với việc này Lạc U đã quen. Tuy rằng Diệp Vẫn Thần còn có chút ngượng ngùng nhưng động tác đã tự nhiên hơn, đúng là đã thành thói quen tự nhiên. 
Một đường xuống phía dưới, xe của Diệp Vẫn Thần đã chờ ở dưới lầu. Trong cốp xe cũng đã chuẩn bị xe lăn. Cẩn thận bế Lạc U ổn định ở ghế sau, mới an an ổn ổn lái xe đi. 
Kỳ thực tình huống thông thường như thế này, người bình thường đều ngồi ở vị trí kế bên người lái. Chỉ có tài xế hoặc người hầu lái xe, ông chủ gì đó mới ngồi ở phía sau. Vừa an toàn vừa có phong thái, cũng xem như là một thói quen lễ nghi. Nhưng nếu như là bạn bè hoặc bạn học, ngồi ở phía sau có vẻ hơi kỳ quặc. 
Lạc U chớp mắt một cái, không nói ra là nghi vấn cái gì nhưng trong lòng lại cảm thấy quái lạ. Từ ngày Diệp Vẫn Thần quỳ gối trước giường cô nói với cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-lam-vo-yeu-vo-dich/37120/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.