Sống mà phải chấp nhận trở thành một cái bóng của người khác, như vậy có gì thú vị? Không được làm theo ý muốn của mình, không được phép để bản thân thích thứ gì, lại càng không thể nào buông thả được. Những người có quyền cao chức trọng thật sự là rất quan tâm đến vấn đề sĩ diện. Chính vì thế, cô không muốn mình cứ mãi mãi phải nép mình dưới đôi cánh của cha.
Cô có thanh xuân, cô không thể nào mà bỏ lỡ cả thanh xuân. Chính vì thế, cô bắt đầu rời bỏ quá khứ, vững bước tiến đến trên con đường tương lai. Trong quá trình trưởng thành ấy, cô gặp anh. Từ đây, trái tim cô rẽ hướng, giống như thủy triều dâng lên cuồn cuộn. Cảm xúc trong lòng cô rất lạ, rất lạ. Cô nhớ anh. Cô khao khát gặp anh, khao khát được nghe giọng nói trầm ổn của anh.
Cô chỉ muốn, cả đời này, cuộc sống của cô có thể giam giữ được bóng hình của anh. Đây, có phải chính là tình yêu hay không? Yêu nhiều, tổn thương nhiều? Hay là yêu nhiều, sẽ có thể đón lấy hạnh phúc dài lâu? Cái đó phải tùy thuộc vào cách nắm giữ. Cảm xúc của anh dành cho cô? Có một dòng chảy ấm áp nào đó đang dần được hình thành. Và có một trái tim nào đó đang bất ngờ đập mạnh. Hình như, anh thật sự đã yêu!