Cánh cửa đóng được 5 phút thì lại mở ra, mặt của cô có chút không tự nguyện để do dự một chút rồi đi đến chỗ của anh ngồi.
_ Này! Anh muốn thuốc chưa? - cô ngượng ngùng không nhìn anh, ánh mắt của cô lại nhìn trần nhà rồi nhìn chậu hoa.
_ Chưa! - Anh không nhìn cô vẫn cứ đọc tờ báo thản nhiên mà trả lời.
_ Bây giờ đã 7h tối anh còn chưa chịu uống thuốc lại chưa thay băng, vết thương làm sao mà lành? - Nghe câu trả lời thiếu ý thức kia của anh, cô là một bác sĩ làm sao có thể chịu nổi cơ chứ.
Lại nói mạng anh là một tay cô cứu lấy suốt 5 tiếng đồng hồ, mà giờ nhìn người kia thờ ơ với tính mạng mình như thế quả thực chọc tức lòng Lương Y của cô mà.
_ Cô đây là quan tâm tôi? - Lúc này anh mới bỏ tờ báo xuống, tỉ mỉ hiếp mắt hổ phách nhìn về phía cô tỏ vẻ đùa cợt.
_ Đương nhiên! Mạng anh tôi cứu, bệnh nhân của tôi trước mắt làm sao tôi có thể làm lơ - Khả Khả khoanh tay trước ngực ngẫng cao đầu mà nói.
_ Vậy cô thay băng giùm tôi đi! - Im lặng một hồi, anh đứng dậy cởi áo thun ra.
_ Được! - Nhìn người kia cởi áo, đâu phải là cô chưa từng thấy qua thân hình của anh nhưng mà thời gian anh ở bệnh viện cô đến thay băng thì chỉ chăm chú làm xong nhiệm vụ rồi đi, thân hình đó hoàn toàn không đập vào mắt cô một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soai-ca-duoi-lop-quan-trang/2687317/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.