Từ ngày VIP1 xuất viện tính đến nay cũng đã 1 tháng, cuộc sống của cô từ trong bệnh viện đến nhà ở cũng rất tốt chỉ có là Mẹ Mẹ đại tướng cứ gọi than thở với cô hoài thôi.
_ Mẹ, con biết rồi, tối mai con về, người đừng có như vậy nữa! - Khả Khả thở dài với cái cách kể lể, than thân trách phận của Mẹ Mẹ đại tướng khiến cô thật nhức hết cái đầu.
Bên đầu dây bên kia nghe nói cô về liền thu hết nước mắt, vui vui vẻ vẻ nói vài câu rồi buông tha cho cái lỗ tai nhỏ của cô.
_ Bác sĩ Lâm sắp hết giờ làm rồi a! - Bác sĩ Lư một bên cầm cặp hồ sơ đi đến gương mặt phấn chấn lạ thường.
_ Đúng a! về ngủ một giấc. - Khả Khả nở một nụ cười vui vẻ.
_Chỗ này tôi làm tiếp cho, cô tan ca đi - Từ sau vụ việc kia, bác sĩ Lư hay lấy lòng cô hơn luôn nhận trách nhiệm nhiều hơn cứ như là sợ cô nhất nhất sẽ nổi giận lại lôi chuyện kia ra mà nói.
_ Hảo! cảm ơn, tôi đi trước - Thật sự lúc này Khả Khả cô nương chỉ muốn nhanh nhanh về với chiếc giường mềm mại kia thôi, cô sẽ đánh một giấc cho đến sáng ngày mai có như vậy mới thỏa cơn ghiền a.
Ra khỏi bệnh viện, cô ghé qua tiện ích mua một chút đồ ăn vặt, sữa, yaourt, snack, kẹo, bánh que, 2 quả bom. Cái này coi như là một buổi tối thịnh soạn đi a.
Đung đưa bịch đồ ăn yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soai-ca-duoi-lop-quan-trang/2687315/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.