Hôm nay Khả Khả dọn đến nhà mới, ở kí túc xá thì không để nhiều đồ cho nên chỉ buổi sáng liền thu dọn tốt.
Căn nhà này để một mình Khả Khả ở thì khá lớn, cả căn nhà ngoại trừ tầng trệt thì có cái toilec nhỏ thì chỉ có tầng 1 là có phòng tắm, tầng 2 lại không có.
Cô rất là làm biếng phải leo lên leo xuống cho nên quyết định vậy đi sẽ ở tầng 1 sẽ tiện nghi hơn.
Nhìn quanh căn phòng thật sự mỗi thứ đều thiếu một chút, cô quyết định hôm nay sẽ ra ngoài dạo phố mua sắm một chút.
Quần cả một buổi chiều trong khu mua sắm khiến cho Khả Khả mệt muốn đứt cả hơi.
Xem nào cô đã mua được 2 bộ chén đũa để có khách thì có cái mà dùng, 2 cái rèn cửa, 3 cái chậu hoa, đồ dùng nhà bếp, cái thảm lớn, một cái ghế dựa tròn tròn.
Ở kí túc xá 3 tháng, cô nhìn mãi cũng chẳng muốn mua cái gì, nhưng mà vừa qua đây cô liền nhìn nó thiếu thiếu quả thật muốn mua nhiều nhiều.
Sau 2 tiếng tất cả đồ cô mua đều được cửa hàng vận chuyển đến, được rồi a công việc tối nay của Khả Khả sẽ là sắp xếp đồ.
Quay tới quay quay lui cuối cùng cũng đã xong rồi a, mệt thật là mệt a.
Tắm rửa một chút cô nấu chút mì gói ăn qua loa rồi trực tiếp lên giường đi ngủ.
Cô cũng có phúc lắm chứ, cái giường của nhà này quả thật rất là êm ái khiến cho cô vừa nằm xuống là chìm thẳng vào giấc ngủ.
Có lẽ do giường êm cộng với nhiệt độ thích hợp cho nên Khả Khả ngủ một mạch đến sáng, cũng chính nhờ được ngủ đủ giất mà tâm trạng hôm nay của cô tốt cực kì..
Vui vẻ đi đến bệnh viện thôi.
_ Bác sĩ Lâm! Người đã đến - Y ta Như nhìn cô giống như là thánh nhân vậy đó.
_ Có việc gì sao? - tâm trạng thoải mái, câu nói của cô cũng thoải mái hơn ngày thường nhiều.
_ Thủ tục xuất viện của bệnh nhân phòng VIP1 đã xong, chỉ còn đợi bác sĩ đến kiểm tra đợt cuối liền sẽ xuất viện - Y tá cầm một sắp giấy tờ đưa cho cô miệng không ngừng nói.
_ Được! Mau mau đến đó! - Khả Khả vừa đi, tay vừa tiếp nhận hồ sơ, lật từng trang xem kèm theo nhìn bịch thuốc to đùng.
Hôm nay tại phòng VIP1 có nhiều người mặc quân phục lắm a, mọi người nghiêm túc đứng đó cho đến khi cô xuất hiện thì mọi ánh mắt mới dồn về phía bóng áo blue.
Khả Khả cũng mang quân hàm chứ bộ,. Nhưng mà quân hàm của cô hả? Thôi đừng nhắc đến a, so vơi những người ở đây thì nó không bằng một cây đinh nào hết.
Khả Khả tay cầm kẹp hồ sơ, tay thì chỉnh chỉnh lại cái áo blue che đi cái quân hàm nhỏ bé của mình.
_ Hôm nay thế nào? - Được rồi, dù tâm tình có tốt nhưng mà câu nói vẫn không đổi, chỉ có giọng điệu nhẹ nhàng hơn thôi.
_ Rất tốt! - Nam nhân này hôm nay được xuất viện tâm tình nhìn ra cũng tốt hơn.
Dù rằng suốt 2 tuần nay hai người đều hỏi và trả lời nhau 1 câu nhưng trạng thái trả lời lại khác rất nhiều.
_ Được rồi! Tôi giúp anh thay thuốc sau đó liền có thể xuất viện, đây là thuốc uống, ngày 2 lần, buổi tối chỉ cần uống viên này còn lại đều tốt, chỉ cần uống đúng giờ liền sẽ không có trở ngại! - Khả Khả tay tháo băng trên người anh, miệng không ngừng nói, lại nhanh tay cầm bịch thuốc đưa đến tay anh.
Lôi Chiến Phong sau câu trả lời thường ngày thì chỉ im lặng ngồi nghe cô nói.
_ Hắc hắc! Tiểu tử hôm nay được thả rồi ha! - Ngoài cánh cửa có một người thân hình cao lớn bước vào, người chưa thấy mà câu nói đã xong.
Trả lời người kia chỉ là một cơn gió.
_ Con mẹ nó, tôi dù sao cũng là cấp trên của cậu a! Mặt mũi của tôi đừng có vứt lung tung a! - có ai mà chịu được khi mà lính của mình lại coi thường mình cơ chứ.
Cuối cùng người kia tự nói, tự tức, tực chửi rồi tự im. Khiên cho ông ta không khỏi muốn xông đến đấm cho tên tiểu tử kia mấy phát.
_ A! Người này là bác sĩ Lâm sao? - Đến lúc này ông mới để ý đến người mặc áo blue mà cao giọng nói.
_ Vâng, là tôi! - Khả Khả không ngừng động tác băng bó, chỉ ngẫng đầu lên một chút nhìn ông rồi lại quay tiếp tục để lực chú ý lên người Lôi Chiến Phong làm tốt công việc.
_ A a! Cả đại tổng bộ khu V chúng tôi đều mang ơn bác sĩ a, nhờ bác sĩ mà cái tiểu tử này giữ được mạng đó a, nào nào bữa nào rãnh rỗi tôi đây mời bác sĩ đến đại khu chúng tôi a! - ông một bên hưng phấn nói mãi không ngừng.
_ Cảm ơn! Nếu có dịp tôi sẽ ghé, lúc đó làm phiền mọi người! - Băng bó cũng xong, Khả Khả không muốn lưu lại quá lâu, liền dọn dẹp muốn rời đi.
_ Tiểu tử! Dưỡng thương nữa tháng quả thật rất tốt, mau về còn một đóng việc đang chờ, lão tử đây kì này ép chết ngươi làm việc mới được! - Ông đứng chỉ chỉ đến nam nhân mặt lạnh kia, giọng nói có chút đùa.
_ Không được làm việc quá sức! - Khả Khả như bản năng, đi được gần nữa photng nghe câu nói kia liền quay lại.
_ Ạch.... Tôi chỉ đùa một chút! - Ha ha ha, cái gọi là ân nhân có khác, ngay cả một Trung tướng cũng phải kiên nể một phen.
Ai bảo cô cứu được cực phẩm của đất nước a, cho nên lạm quyền một chút, ngay cả quân đội cũng phải nể cô một phen
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]