Tình yêu luôn là một cái tâm bệnh khó chữa. Một khi đã rơi vào trầm luân, chẳng ai có thể bỏ quên đi hình bóng của một người đã tồn tại trong trái tim mình. Cho dù tính cách của họ có như thế nào, họ cũng không thể hòa có đủ khả năng để ngăn cản được bước chân đang ngày một lún sâu vào trong tâm trí của đối phương in dấu trong lòng họ.
Đối với Thịnh Cẩm Minh cũng vậy. Anh là người đàn ông độc miệng, nhưng lại có trái tim nhất kiến chung tình dành cho Kiều Văn Văn. Thịnh Cẩm Minh đối với Kiều Van Văn là sự bá đạo chiếm đoạt. Ai đến gần đối tượng của anh, mặt anh có hồng hào vui vẻ đến mấy cũng đều có thể một phát quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ biến trở thành than đen. Con mẹ nó chứ, chỉ một mình anh mới có cái quyền lại gần cô mà thôi! Ai dám tới đây? Không sợ anh đuổi việc hay sao? Ai dám tới đây? Không sợ anh trừ lương hay sao?
Đáng chết! Cô muốn tìm kiếm cho mình một vị hôn phu làm việc trong cùng công ty? Ngoài anh ra, còn ai có thể hợp hơn nữa? Ha ha, anh ra luật là cấm yêu trong công ty, để xem cô làm cách nào có thể chống lại anh? Bà xa, ngoan ngoãn chúng ta cùng nhau kết hôn thôi!