“Các ngươi chỉ có một người dẫn đường thôi sao?” Thịnh Cẩn Minh quét mắt qua phía cô, lông mày nhíu lại, bất động thanh sắc. 
Kiều Văn Văn thầm liếc mắt, ngươi tưởng ngươi là em bé ba tuổi haysao, còn muốn có vài bà vú vây quanh? Trên mặt vẫn giữ nguyên dáng vẻtươi cười ngọt ngào, “Lát nữa sẽ có thêm vài nhân viên phục vụ đến đây,thật ngại quá, để cho ngài cảm thấy bất tiện rồi.” 
”Cầm dùm ta.” Thịnh Cẩn Minh nhét cái túi vào trong tay cô, động tácnhanh chóng mau lẹ, giống như muốn vứt cho cô một cái phiền toái lớnvậy. 
Lại nói tiếp: “Kiều tiểu thư, bản kế hoạch này trị giá mười năm tiền lương của cô đó, giữ cho chặt.” 
Kiều Văn Văn vẫn giữ nét mặt tươi cười không đổi, không dám có bất kỳđộng tác thừa thãi nào, cô chỉ sợ mình lỡ như không giữ được nụ cười này thì khuôn mặt còn khó coi hơn cả khóc. 
Nếu quan trọng như vậy, tại sao ngươi không tự mình cầm lấy đi? 
”Thịnh tổng, mời ngài gọi thức ăn.” Người đi cùng đem thực đơn bày trước mặt hắn. 
Thịnh Cẩn Minh lắc đầu, “Chờ Trịnh trợ lý đến đi.” 
”Ha ha ha, có người nói Thịnh tổng và Trịnh trợ lý từ trước đến nayđều đi chung với nhau, một phút đều không rời bỏ. Thật là trăm nghekhông bằng một thấy, Trịnh trợ lý chỉ là tìm chỗ đỗ xe thôi, không chạymất đâu mà sợ.” 
Kiều Văn Văn đứng ở một bên chờ phân phó, nghe được người chung quanh nói đùa, không khỏi âm thầm bĩu môi. 
Khó trách hai lần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-chan-nuoi-cua-boss/2022441/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.