Khí trời trong xanh, xung quanh không một gợn mây, ánh sáng mặt trời chiếuđến mọi ngóc ngách trên mặt đất, làn gió xuân nhẹ nhàng thổi vào mặt,rất ư là dễ chịu, tất cả đều giống như đang ở chốn thiên đường.
Cô, Kiều Văn Văn với những đường nét tinh xảo trên khuôn mặt, quanhngười luôn có một luồng ánh sáng, giống như tiên tử đang ở chốn bồng lai tiên cảnh. Chỉ cần liếc mắt nhìn đủ để hớp hồn người khác...
”Kiều Văn Văn, cô đang lái xe kiểu gì vậy? Đâm đi, đâm vào bậc thềm đó đi, cô đâm vào mà không chết tôi cũng giết chết cô!” Bỗng nhiên cóngười gầm lên, đem cô đang từ trong mộng kéo ra.
Cô vội vàng đạp thắng, thầy giáo nổi giận đùng đùng bước đến, trên tay đang kẹp điếu thuốc mà học viên khác vừa mới mời, tức giận đến nỗi muốn đánh lên đầu Kiều Văn Văn vài cái.
”Cô lái xe để quên mắt ở nhà sao? Dây an toàn không cài cũng đượcnhưng đến lúc thi đừng có quên đó, may mà những học viên khác không họctheo cô...”
Kiều Văn Văn mơ hồ có thể thấy thầy giáo nói đến nỗi nước miếng văngtứ tung, lông mày nhíu chặt. Trong lòng mặc niệm vô số lần, thầy giáothật ngu ngốc, cô liền thấy thoải mái trở lại.
”Xuống, đổi người khác chạy, cô chạy muốn hư xe hết rồi.”
Tay lái vẫn còn hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, Kiều Văn Văn lạicảm thấy cơn tức không thể nhịn được, mặt lạnh xuống nói: “Thầy giáo,thầy hàng ngày đều ngồi một chỗ đánh bài nói chuyện phiếm, rảnh rỗi nữathì đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-chan-nuoi-cua-boss/2022432/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.