Ở Đan Á Đồng, người ta không có cách nào hiểu được đâu mới là cậu, là thiếu niên vẫn cười ngượng ngùng khi đối mặt với fan hâm mộ, là người thờ ơ lãnh đạm, là người biếng nhác thích ngủ thích chơi game offline (Super Mario, xếp hình…),hay là một kẻ vô tình lãnh tĩnh không biết thế nào là yêu? Chính những nhân vật trong tác phẩm cũng nói, một kẻ như Đan Á Đồng thì không nên yêu. Nhưng thói đời, có rất nhiều chuyện không thể giải thích, mà tình yêu, sự thu hút,… cũng nằm trong số đó.
Tuy nhiên, giữa rất nhiều mặt lạnh lùng, thủ đoạn, vô tình… thì người đọc lại dễ dàng tìm ra chỗ để yêu thích Đan Á Đồng. Cậu thực sự là một nữ vương thụ chứ không phải kiêu ngạo thụ, một người sinh ra đã phù hợp với giới giải trí.
Ban đầu, Tiếu Thiên Vương là một tên lạnh lùng ghê gớm chính hiệu cùng với gia thế hoành tráng nên không ai dám xem thường, nhìn thấy là khúm núm ghê lắm. Bắt đầu từ nửa bộ sau trở đi, sau khi anh xác định đuổi theo Đan công tử cả đời thì bản chất trung khuyển bộc lộ rõ ràng. Không quen biết Cảnh An Tước, sự trung khuyển của anh là thứ vũ khí lợi hại nhất để đốn hạ trái tim thiếu niên kia. Tình yêu mà, phải có may mắn chứ.