“Là đi thử phục trang trong phim ‘Ngàn năm’.” Tiếu Thiên vương mỉm cười nhìn Đường Nguyễn Khanh, nụ cười trên mặt hắn có thể gây ra lực sát thương không hề nhỏ cho bao cô gái “Mấy chuyện nhỏ nhặt thế này anh họ không nhất thiết phải xen vào nhiều như vậy đâu.”
Đường Nguyễn Khanh cười cười, miễn cưỡng nói “Thì ra là thế.”
Nhìn hai người đi xa, nụ cười trên môi y dần dần biến mất, chẳng lẽ lần này Tử Mặc nghiêm túc thật sự ư?
Hai người khác ngồi trên sofa cùng mở mắt thật to, sau đó họ tỏ vẻ cái gì cũng không thấy, chỉ là sắc mặt của Ngụy Tiểu Di trở nên tái nhợt có chút khó coi.
“Theo em biết thì công tác chuẩn bị cho ‘Ngàn năm’ vẫn chưa xong hết, nên ngày mai làm sao thử phục trang được?” Đi đến một góc quẹo, Đan Á Đồng đẩy nhẹ cái tay trên vai mình ra “Anh không sợ ngày mai tổng giám đốc Đường sẽ tìm tới gây phiền toái cho anh à?”
Tiếu Kỳ Thậm vốn định lại vòng tay lên vai đối phương, nhưng thấy có dao nhẹ nhàng bay ra từ trong ánh mắt của cậu thì cười tủm tỉm rút tay về “Á Đồng hỏi chuyện này là vì lo lắng cho tôi à?”
“Tiếu ca nghĩ sao thì cứ cho là vậy đi.” Đan Á Đồng cười như một con cáo nhỏ.
Tiếu Kỳ Thậm nhớ tới biểu lộ ẩn nhẫn vừa rồi của Đan Á Đồng, còn có sự lạnh lùng trong đôi mắt màu trà ấy, hắn mỉm cười “Nếu là vì Á Đồng, đắc tội ai tôi cũng không sợ.”
Đan Á Đồng liếc xéo vị Thiên vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-sao-tinh-cai-gi/1316913/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.