Ánh mặt trời lười biếng rơi khắp gian phòng, Đan Á Đồng dựa vào đầu giường, trong tay cầm một quyển sách, nhàn nhã lật từng trang.
Lộ Phàm cầm theo một giỏ trái cây bước vào, đặt lên trên một cái tủ kế bên, anh nhìn Đan Á Đồng sắc mặt không thay đổi “Hôm nay có Thanh long với trái vả, cậu muốn ăn loại nào?”
Đầu Đan Á Đồng mí mắt cũng không có nâng lên “Không muốn ăn, anh cứ để đó đi.” Lật qua trang khác, tiếp túc coi nội dung trong sách.
Lộ Phàm phát hiện quyển sách Đan Á Đồng đang cầm trên tay là “Nhược điểm tính cách.” Anh cẩn thận nhìn vẻ mặt chăm chú của thiếu niên, Đan Á Đồng xem loại sách này để làm gì? Chẳng lẽ cậu có vấn đề tâm lý khó giải quyết sao?
Đan Á Đồng liếc nhìn anh, khép cuốn sách trong tay lại “Khi nào tôi có thể xuất viện?”
“Nếu cậu cảm thấy ở bệnh viện không thoải mái thì giờ có thể xuất viện rồi. Tôi đã kêu Dương Quân làm thủ tục xuất viện cho cậu.” Lộ Phàm nghĩ nghĩ, thêm một câu “Lạc Viêm Kiềm chiều tối hôm qua đã xuất viện rồi đấy.”
Gật đầu, biểu thị bản thân đã biết.
Ánh mắt Lộ Phàm phức tạp nhìn Đan Á Đồng. Từ khi Đan Á Đồng tỉnh lại đến giờ, vẫn chưa hề hỏi qua tình hình của Lạc Viêm Kiềm, mà theo anh được biết thì sáng nay Lạc Viêm Kiềm có tới thăm Đan Á Đồng, nhưng đã bị Tiếu Kỳ Thậm lấy lý do là sức khỏe Đan Á Đồng chưa ổn định cần nghỉ ngơi để ngăn lại.
Người này, lạnh lùng trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-sao-tinh-cai-gi/1316906/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.