"Loan Loan, cô không sao chứ, sắc mặt cô khó coi quá?" Âm thanh phát ra bên tai ngày càng rõ ràng, một tiếng nói ôn nhu đang kêu tên Mục Loan Loan, giọng lo lắng, sợ sệt làm nàng muốn xem nhẹ mà bỏ qua cũng chẳng được. Đầu đau như búa bổ, có thứ gì đó điên cuồng tiến vào trong đầu nàng, đầu gối cũng không rõ có phải đã đụng vào tường hay không, làm nàng đau đến sắp không thở nổi. "Khó chịu quá." Mục Loan Loan nhịn không được mà kêu lên một tiếng, vừa hơi chớp mắt đã phải mở ra, giọng của nàng không ngờ khàn đến như vậy rồi.
Mục Loan Loan dùng sức cố mở hai mắt, đối diện với một khuôn mặt thanh thuần giống như thủy phù dung. Vẻ đẹp tự nhiên và thuần khiết "Hoa sen mọc từ nước trong." Người trước mặt có một đôi mắt ẩn chứa nét đào hoa, trên người mặc một tà áo lụa trắng, mái tóc đen được búi lên bằng trâm ngọc, cánh môi hồng, khuôn mặt tự nhiên mà mang theo ba phần e lệ. Phía sau nữ tử này là một ngọn đèn nhỏ, dưới ánh sáng mông lung chiếu rọi, Mục Loan Loan thấy rõ mấy cái bài vị sơn thếp vàng đặt trên án gỗ đỏ.
Trong nháy mắt, văn tự trong cuốn tiểu thuyết "Cô vợ bỏ trốn" mà nàng xem tối hôm qua trước khi đi ngủ, liền từng chút một hiện rõ ràng trong đầu nàng."Từ đường cũng không giống với những nơi bình thường, tuy có ánh đèn ấm áp, nhưng lại có mấy bài vị sơn thếp vàng uy nghiêm, mặt đất lạnh lẽo, Bạch Thủy Dao nhìn thoáng qua liền cảm thấy cái lạnh chạy dọc sống lưng, vậy mà Mục Loan Loan lại phải quỳ gối ở đây suốt một tuần. Nói thực Mục Loan Loan đúng là rất ngốc, nhưng dù gì trên danh nghĩa cô vẫn là tiểu thư của Bạch Thủy Dao, Bạch Thủy Dao thấy thế vẫn có chút đau lòng."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.