Thành phố phương nam mùa đông nào cũng vừa ẩm vừa lạnh. Dù là buổi chiều nắng tràn khắp nơi, gió bắc ù ù thổi tới vẫn dễ dàng luồn qua cổ áo, cổ tay áo, thậm chí là vành tai, đưa khí lạnh thấu xương vào phía trong tầng tầng lớp lớp áo choàng áo khoác, cho đến khi làn da lạnh buốt vì bị kích thích mà liên tục sinh ra mấy lớp gai ốc chi chít.
Theo thường lệ, trong tiệm cắt tóc nho nhỏ vẫn tụ tập không ít khách nữ. Đẩy cửa thủy tinh rất nặng ra, ánh nắng màu vàng đi tới gương, phản chiếu xuống thảm trải xa hoa lót đầy dưới đất. Trên sàn gạch đen trắng đan xen, những sợi tóc bị cắt xuống lặng lẽ cuốn lấy nhau lăn thành một nùi, ngọn tóc bị gió ấm máy điều hòa thổi qua, hơi đong đưa phảng phất như đang hưởng ứng nhịp điệu chậm rãi của tiếng nhạc trong tiệm.
Các khách nữ biếng nhác ngồi một bên im lặng đợi chờ, đan áo len, đọc tạp chí, tán thưởng hạt đá mới dán trên đầu ngón tay…. Đề tài chuyện trò từ cổ phiếu ngừng rớt đến giá nhà tăng vọt, con gái ế chồng cùng con trai không chịu quen bồ luôn là đề tài bàn luận bất hủ, mấy khuôn mặt tương tự nhau của các sao nữ là do bệnh viện nào phẫu thuật? Đăng ký tập thể hay sao… Nói qua nói lại, nói tới nói lui, rốt cuộc lại quay về điểm xuất phát. “Khách chờ Nghiêm Nghiễm sao càng lúc càng đông? Chú Khoan ơi, rốt cuộc khi nào tới lượt tôi đây?”