A Lục bắt đầu trốn Chuột. Dù gọi tới hắn vẫn bắt máy, dù đến tiệm hắn vẫn chưa đi, dù qua nhà chơi hắn vẫn ngoan ngoãn ngồi trong phòng đợi, nhưng thái độ rõ ràng là lảng tránh, hạ mắt cúi đầu, nói hơn mười câu hắn mới chậm chạp trả cho một tiếng, trước mặt Chuột hắn vốn đã không dám lớn giọng, bây giờ tiếng nói lại càng không nghe nổi.
Chú Khoan đứng sau bàn sổ sách hô to. “A Lục! Gội đầu cho khách! A Lục! A Lục! Đâu rồi? Lại trốn tới chỗ nào làm biếng nữa rồi?”
Cậu thợ nhỏ bị gọi tên ôm một đống khăn mới phơi khô, cuống quít lao tới từ phòng trong. “Con đây, con đây, chú Khoan, con đây!” Nửa khuôn mặt đều chìm trong khăn vải.
Chú Khoan không nhiều lời, đưa tay chỉ ghế cắt tóc bên tường. “Khách đang đợi cậu gội đầu.”
Ánh mắt nhìn theo hướng chú Khoan chỉ, khách ngồi trên ghế động tác cẩu thả, đang cầm di động mới mua soi mặt. Phảng phất như cảm ứng được A Lục nhìn mình chăm chăm, y ngẩng mặt lên, vẻ mặt mất kiên nhẫn trước sau như một. “Lề mề cái gì? Chậm chạp như vậy!”
A Lục liền choáng váng. “Chuột…”
Ánh chạng vạng chìm dần xuống phía tây ngoài tiệm từng chút chiếu lên má, tầm mắt từng chút hạ xuống, cho đến khi rơi cả vào đống khăn trước ngực.
“Ngẩn ra đó làm gì? Làm việc!” Tiếng quát thô lỗ không chút lưu tình cắt ngang suy nghĩ xa xôi rối loạn của hắn.
A Lục buồn khổ nói không nên lời, quay đầu nhìn chú Khoan cầu cứu. “Chú Khoan, con còn chưa xếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-bat-thuong-bat-chinh-thuong-quan-he/1354779/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.