*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đứa trẻ cách vách luyện đàn càng lúc càng khuya. Nhắm hai mắt lại nằm trên giường rất lâu, A Lục vẫn nghe rõ tiếng đàn đứt quãng, chen lẫn tiếng phụ nữ quát lớn cùng tiếng khóc mỏng manh của đứa trẻ. A Lục từng thấy đứa bé đó ở đầu cầu thang, là một cậu trai mập mạp khỏe mạnh kháu khỉnh, lưng đeo cặp sách thật to, không nói một lời theo sát phía sau bà mẹ áo quần thanh lịch. Đứa trẻ còn bé đã sớm mang kính cận, trong con mắt đằng sau thấu kính tìm không ra một chút sức sống. Các khách trọ lúc tán gẫu vô tình nhắc tới, đứa trẻ kia học đàn khổ lắm, cha mẹ quá mong con sớm thành tài, mùa hè thỉnh thoảng sẽ thấy mấy vết tím bầm trên tay thằng bé.
Mọi người đều than con nít thời nay học hành khổ quá, vẫn là mình hồi nhỏ sướng hơn, ít nhất không bị bắt phải vô cả chục lớp năng khiếu đủ kiểu đủ dạng. Nhưng mà, nghĩ đến chuyện trong đám đồng nghiệp và bạn học có mấy cao nhân thông thạo đàn nhạc, thỉnh thoảng trổ tài liền làm cả kinh tứ phía. Sau đó lại vô cùng hâm mộ, âm thầm hối hận hồi xưa cha mẹ quá buông lỏng mình. Nếu năm đó có thể kiên trì theo học lớp vĩ cầm hay ba-lê, không chừng bây giờ cũng có thể trở thành tiêu điểm của mọi người. Suy nghĩ như vậy, con người quả thật là loài sinh vật tràn đầy mâu thuẫn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-bat-thuong-bat-chinh-thuong-quan-he/1354782/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.