Đỗ Thanh Luật trong trí nhớ rất ít khóc. Mặc dù bị ăn hiếp đến bất đắc dĩ, nhóc ngốc đần độn cũng chỉ hạ mi mắt thảm thiết cầu xin. “Các cậu đừng như vậy, đừng như vậy… Chuột, tôi không dám nữa.”
Hai má ửng đỏ, đôi mắt như nước, lơ đãng khơi ra gợn sóng tình người, trong lòng đột nhiên chấn động.
Chuột thích nhìn bộ dạng nhỏ giọng xin tha của hắn, không thể nói rõ là tại sao, chỉ là cảm thấy thích. Thế là thường xuyên nhịn không được càng ra sức véo mặt hắn. Tóm hắn vào trong tay, kẹp chặt dưới cánh tay, lồng ngực đập vang dữ dội dính vào bả vai hơi giãy giụa của hắn. Ngón tay dán trên má nóng, cảm giác trơn láng mịn màng, nhiệt độ hừng hực truyền khắp toàn thân như dòng điện.
Hắn cố hết sức vươn cổ ra, nhìn y bằng ánh mắt đáng thương tội nghiệp. “Chuột, đừng, đau!”
Chuột không nói lời nào, vẫn gắt gao ôm trọn bả vai của hắn, trầm lặng ngóng vào đôi mắt thâm đen như mực, trong đó cũng có con ngươi thăm thẳm tối đen của mình. “Đau có chút cũng không chịu nổi, hừ, không có tiền đồ.”
Như sợ bẩn bàn tay, vẻ mặt chán ghét đẩy hắn ra. Trong tiếng cười đùa trêu chọc đủ kiểu của những thiếu niên trẻ tuổi, môi Đỗ Thanh Luật run run không nói lời nào, Chu Thiên Hạo lại thả ánh mắt ra xa, cố ý không nhìn vào mặt hắn. Chỉ bản thân Chuột mới rõ ràng, ham muốn đột ngột bốc lên dưới đáy lòng mình có bao nhiêu kinh hoàng và xa lạ. “Vô nghĩa, đi!” Ngón tay lén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-bat-thuong-bat-chinh-thuong-quan-he/196826/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.