Tình yêu vốn có rất nhiều cung bậc. Ẩn chứa ở trong đó, trái tim là một thế giới thần bí chưa ai có thể có đủ khả năng để khám phá ra chiều sâu tận cùng của nó. Chính vì thế, người ra tò mò về tình yêu, sau đó học cách yêu, rồi sẽ mãi mãi lún sâu vào trong tình yêu ngọt ngào nhưng bất tận. Nỗi niềm hạnh phúc đó, liệu có thể tồn tại trong bao lâu? Một tháng? Một năm? Mười năm? Hay là cả một cuộc đời?
Nữ chính và nam chính sau một lần gặp gỡ đã có ấn tượng không hề tốt đẹp gì. Cô mắng anh là đồ thần kinh. Cũng có lẽ chính vì lí do này mà hai người luôn dây dưa cả đời không dứt. Đôi mắt của con người tồn tại là để nhìn cả thế giới, nhưng đôi mắt của anh lại chỉ để nhìn một mình cô. Cô là thế giới của anh, là hạnh phúc của cuộc đời anh. Cô giống như đóa hoa thơm nổi bật lên giữa một đám cỏ tầm thường, càng tô đậm lên vẻ đẹp tinh khiết đơn thuần của người con gái. Cô khiến anh si mê cô, cô khiến anh yêu cô, yêu đến điên dại.
Con người không thể sống nếu không có ánh sáng của mặt trời. Cũng như trong cuộc đời của anh vậy, anh cần có cô, cần ánh sáng và hơi ấm của cô để nhìn về phía tương lai.