Giang Văn Khê là một con thỏ ngoan, yếu đuối và nhu nhược cho dù bị mọi người chèn ép bắt nạt vẫn im lặng chịu đựng không phản kháng. Cô từng có gia đình hạnh phúc, có cậu yêu thương hết mực. Rồi tất cả lần lượt rời khỏi cô, bỏ lại cô chơ vơ một mình trên cõi đời này. Cô thu mình lại trong chiếc vỏ ốc nhỏ bé và cô đơn, lặng lẽ nhấm nháp từng vết thương đau đớn trong quá khứ. Cuộc sống hiện tại lại có quá nhiều khó khăn, đôi vai cô nhỏ bé chẳng thể gánh hết những ưu phiền mệt mỏi ấy. Trái tim cô dần trở nên e sợ và lẳng lặng bước vào thế giới ngăn cách với bên ngoài.
Còn Lạc Thiên là một chàng trai lạnh lùng, xa cách như thể anh chưa từng để ai bước đến quá gần mình. Quá khứ là vết sẹo khắc sâu vào tận đáy lòng. Chịu 4 năm tù oan uổng cho tội ác mình không gây ra. Bạc trắng tóc chỉ sau một đêm dài đằng đẵng. Sự tuyệt vọng, lạc lõng và căm thù chưa bao giờ nguôi ngoai. Là ai đã đẩy anh đến bước đường này? Là ai đã nhẫn tâm đem vết nhơ đó hủy đi anh? Là ai từng không nghe tiếng kêu thảm thiết bấu víu của anh trong những phút cuối cùng?
Tuổi xuân, tình bạn, tình yêu, tương lai của anh... Tất cả đã bị vùi lấp. Cả hai gặp nhau trong những lần tình cờ và rồi cô trở thành trợ lý của anh. Quá khứ là thứ chưa bao giờ họ chọn để nói cho nhau nghe. Mỗi người đều muốn lãng quên và chôn chặt những năm tháng bi thương ấy. Nhưng càng lún sâu vào tình yêu lại phát hiện ra những oan trái và lớp màn bí mật dần dần được hé lộ. Sự tổn thương, đau đớn và nỗi oán hận cho những gì đã phải chịu đựng có giúp Lạc Thiên một lần nữa dám lật lại bản án hay không? Khi mà người anh yêu lại là cháu gái của kẻ từng làm ngơ trước lời van xin kêu cứu của mình, kẻ đã cho rằng đang thực thi công lý mà tống anh vào nhà giam tăm tối.