Tình yêu là một loại duyên phận, giống như cà phê vậy,lúc nào cũng trong vô thức tỏa ra hương thơm quyến rũ nồng nàn, chỉ khi nếmtrải vị đắng của nó mới có thể cảm nhận được sự ngọt ngào trong đó.
“Reng reng reng…”, điện thoại đầu giường reo mãi khôngngừng.
Mắt không thèm mở, Lạc Thiên đưa tay mò đầu giường,cầm lên, sau đó lạnh lùng cúp máy, tỏ ý anh không muốn trò chuyện vớ vẩn vớibất kỳ ai.
Không đầy nửa phút sau, điện thoại lại đổ chuông. Anhvẫn nhắm nghiền mắt, lại đưa tay cầm điện thoại, lần này không cúp máy mà bựcbội gác sang một bên.
Bên kia vẳng đến giọng nói giận dữ của Nghiêm Tố: “LạcThiên, cậu có ý gì hả? Tắt di động, điện thoại nhà cũng không nghe, trưa naycậu có đến đây ăn cơm không? A lô? A lô? A lô? Đồ chết tiệt! Cậu nhớ đấy!”.
Nghiêm Tố không thấy Lạc Thiên trả lời thì biết chắc chắnanh đã để kênh máy, tức tối cúp điện thoại, mặc kệ cậu ta có tới ăn cơm không,không về cũng kệ.
Trong phòng lại trở về với sự yên tĩnh.
Người trên giường cuối cùng cũng trở mình, hàng lôngmày nhíu chặt, từ từ mở mắt ra.
Ánh nắng xuyên qua màn cửa dày, chiếu vào lốm đốm.Trong một lúc, anh không thể thích ứng, lại nhắm mắt vào, cánh tay trái đưa lênche mắt theo phản xạ.
Mấy giây sau anh mới buông tay xuống, mở mắt, chậm rãingồi dậy. Sự nặng nề bực bội ở lồng ngực như một đám mây nặng trĩu lơ lửng giữakhông trung.
Anh đưa tay mò lấy điếu thuốc ở tủ đầu giường để châmhút, rít vào một hơi thật sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-ve-trai-tim/132192/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.