Người yêu, thực ra chính là cơm trắng hoặcbánh bao mà cả đời anh cũng không xa rời được, vị của nó tuy nhạt, nhưng dinhdưỡng nó cung cấp lại là sự chống đỡ cho cả cuộc đời anh.
Hôm sau, tám giờ sáng, Lạc Thiên lái xe đến nhàGiang Văn Khê sớm vài phút, nhưng đợi mãi, qua tám giờ rồi mà vẫn không thấybóng dáng cô đâu.
Anh thầm rủa một tiếng trong bụng, vốn định lao lêntầng năm nhưng nghĩ lại có khi ngọn cỏ ấy đã tự đi trước rồi, anh tức giận lấyđiện thoại ra, gọi cho Giang Văn Khê.
Di động đổ chuông mãi mới nghe thấy giọng nói yếu ớtmệt mỏi đó: “A lô?”.
“Giang Văn Khê, bây giờ em đang ở đâu? Nếu em dám bỏđi trước một mình…”, anh chưa nói xong thì nghe đầu dây bên kia “á” một tiếngthất thanh, rồi lại có thứ gì đó đổ vỡ, anh thót tim, căng thẳng gọi: “Giờ emđang ở đâu? Có chuyện gì thế?”.
“Em… em ngủ quên mất…”
“…”
“Em xuống ngay đây…”
“…”
Khoảng sáu, bảy phút sau, Giang Văn Khê khoác túi thởhổn hển chạy một mạch đến trước chiếc xe màu đen nổi bật, xin lỗi rối rít: “Xinlỗi, em… em ngủ quên…”.
Lạc Thiên khi nhìn thấy cô, tâm trạng u ám bỗng chốcbiến mất, đôi mắt sâu thẳm của anh cũng trở nên dịu dàng hơn, đôi môi mím chặtbất giác nhướn lên: “Lên xe”.
“Vâng…”, cô vẫn còn chưa tỉnh hẳn, đặt tay lên tay nắmcửa sau.
“Lên trước ngồi!”, mặt anh sa sầm.
Cô cắn môi, ngoan ngoãn ngồi lên ghế phụ.
Mấy giây sau vẫn không thấy anh khởi động xe, cô quaysang nhìn, ai ngờ cánh tay trái của anh đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-ve-trai-tim/132191/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.