Đàn ông và phụ nữ hôn nhau vốn dĩ là đau.Hôn đến mức môi đỏ phồng, tê dại rách da, hơi thở dồn dập mới thôi.
Tối cuối tuần, Giang Văn Khê chọn chiếc áo khoác nhungmàu xanh nước biển mà bình thường cô thích nhất nhưng lại không nỡ mặc, cổ áobằng lông thỏ rất mịn, cổ áo, tay áo, túi áo đều thiết kế ren bướm mang phongcách đặc biệt, thêm áo len đan tay màu trắng, trông rất ngọt ngào xinh xắn.
Đến giờ tan sở, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, còn nóivới Nghiêm Tố đang làm việc trước máy vi tính: “Chị Nghiêm, em đi trước nhé,cuối tuần vui vẻ”.
Nghiêm Tố đẩy mắt kính lên, quan sát cô đang mặc áokhoác vào, đùa: “Hôm nay ăn mặc đáng yêu thế, buổi tối hẹn hò với bạn trai phảikhông?”.
Cô e thẹn gật đầu: “Vâng”.
“Chơi vui nhé”, Nghiêm Tố cười khẽ.
“Cảm ơn chị Nghiêm, chúc chị cũng có ngày cuối tuầnvui vẻ”, mặc áo xong, cô xách túi ra khỏi văn phòng.
Đối mặt với màn hình vi tính, Nghiêm Tố dừng đôi tayđang gõ bàn phím.
Dần dần, nụ cười bên khóe môi biến mất. Chị cũng mộtthời son trẻ, nhưng chưa bao giờ được nếm trải mùi vị ngọt ngào của tình yêunhư những cô gái bình thường. Có lẽ là hôn nhân thất bại của chị gái đã tạo rabóng đen nặng nề cả đời đè lên chị.
Thà thiếu còn hơn.
Đó là nguyên tắc của chị.
Chị thà sống một mình cả đời, cứ sống như vậy, cũngkhông muốn giống chị mình, gặp người không đúng.
Nhưng, người đàn ông chị hằng mong chờ chưa bao giờhứa hẹn điều gì, lại không ngừng nhen nhóm ngọn lửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-ve-trai-tim/132190/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.