Có người nói rằng câu nói lẵng mạn nhất trên thế giớinày không phải là “Anh yêu em ”, mà là “Ở bên nhau ”, đó là lời hứa trọn đờitrọn kiếp với người yêu.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Thiên mặc bộ âu phục màu xanhxám, gương mặt nở nụ cười rạng ngời hạnh phúc, gõ cửa nhà Giang Vãn Khê.
Giang Vãn Khê vai khoác ba lô đã chuẩn bị sẵn, LạcThiên trông thấy cười phá lên.
“Có phải trông ngố lắm không?”, cô bĩu môi.
“Ừ, một chút. Người không biết lại tưởng là học sinhtiểu học đi dã ngoại”, anh mỉm cười khoác vai cô ra ngoài.
“Cái gì mà học sinh tiểu học chứ? Em đây gọi là trẻmãi không già.”
Hai người ăn sáng xong, Lạc Thiên lái xe đưa Giang VãnKhê đến cửa hàng của Jessie, nhờ Jessie chọn cho Giang Vãn Khê một bộ lễ phụcphù hợp.
Đi theo Lạc Thiên, Giang Văn Khê bước vào cửa hàngsang trọng của Jessie, nhìn những bộ trang phục trên người mannequin trong cửatiệm sáng rực, và cả những bộ lễ phục lộng lẫy đủ mọi kiểu dáng treo thành từngdãy, cô kinh ngạc đến độ há hốc miệng.
Không phải đi công tác ở s sao? Sao lại đưa cô đến cửahàng quần áo thế này?
Trong đầu cô hiện ra cảnh trong phim thần tượng, cácnam chính gần như thích đưa nữ chính đến cửa hàng chọn quần áo, ngắm nữ chínhkhông ngừng ra ra vào vào phòng thử đồ, trái một bộ, phải một bộ, thử các bộtrang phục xinh đẹp, đợi thử hết xong, cuối cùng có một bộ khiến mắt nam chínhsáng lên, kêu: “Mua nó đi”. Sau đó hai người khoác tay nhau, tham dự yến tiệcbằng những bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-ve-trai-tim/132194/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.