“Mục tiêu vẫn chưahoàn thành, thì tôi sẽ không dễ dàng đi đâu. Chị phải biết, về điểm nàytôi không giống với chị, tôi trước giờ làm việc gì cũng không bỏ dở giữa chừng. Cho dù kết quả có ra sao, thì cũng tuyệt đối không buông taykhông bỏ cuộc, chưa chết thì sẽ không ngừng nghỉ.” Thị Y Vân cụp mắtnhìn dòng chữ bên trên tấm thiệp, mỉm cười nói, “Cao Minh Dương đúng làmột tên đại ngốc. Rõ ràng biết chị đã sa vào một tình yêu cuồng nhiệtkhác rồi, sẽ không quay lại với anh ta nữa, vậy mà vẫn còn không chịu từ bỏ, ngày ngày tặng hoa. Hồi ức vĩnh hằng? Khắc sâu trong tim? Đàn ôngấy à, thực ra đôi khi rất ngốc, không thể biết được rằng phụ nữ hay thay đổi đến nhường nào”.
Bị Thị Y Vân nói như vậy, mặt mũi Y Thầnhết đỏ bừng lại đến trắng bệch ra, cô giận dữ nói, “Bây giờ là thời gian làm việc, phiền em đừng có tìm người trả lương cho mình để mà tán dócmấy chuyện vớ vẩn đó được không?”.
“Ồ, tôi đương nhiên không phải đến để tán dóc buôn chuyện rồi, là tôi có lòng nhắc nhở chị, chị vui vì có tình mới cũng được, mà hoài niệm người xưa cũng chẳng sao, đừng cóđứng đờ người ra ở khu nghỉ dành cho khách thế có được không? Đằng sauchị có mấy khách hàng mới đang đứng đấy.”
Thị Y Thần quay đầulại, quả nhiên có ba người ăn vận rất sang trọng, trang sức phụ kiệntrên người đều là những nhãn hiệu nổi tiếng. Trong số đó có một vị phunhân đeo bộ trang sức vô cùng xa xỉ trên người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phut-giay-gap-go-mot-doi-ben-nhau/1994711/chuong-12-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.