

Ba năm về trước, phụ thân ta đột ngột lâm trọng bệnh. Ta cùng phu quân Thẩm Nghiễn vội vã quay về thôn thăm nom. Đại ca Thẩm Mặc tự mình xin được cầm cương xe ngựa cho chúng ta. Nào ngờ, trên đường gặp phải đám sơn tặc chặn đường cướp bóc.
Trong cơn hỗn loạn ấy, Thẩm Mặc cùng tên sơn tặc đã cùng nhau rơi xuống vách núi sâu, xương cốt không còn. Thẩm Nghiễn thì bị hất văng ra khỏi xe ngựa, đôi chân trọng thương, từ đó không thể đi lại được nữa.
Trong cả ba người, chỉ duy nhất có ta là bình an vô sự.
Từ ngày đó trở đi, Thẩm Nghiễn ngày đêm tiều tụy, tinh thần rệu rã, tính khí cũng trở nên quái gở, nóng nảy hơn bao giờ hết, tuyệt nhiên khước từ mọi phương pháp chữa trị.
Ta cũng chìm trong nỗi dằn vặt khôn nguôi. Mọi khổ đau này đều do ta mà ra, là ta đã liên lụy đến chàng, là ta đã mắc nợ Thẩm gia.
Biết được vị Thần y chỉ lưu lại trong thành có nửa ngày, ngay cả việc buôn bán ở cửa hàng, ta cũng không màng, tức tốc vội vàng chạy về nhà. Nhất định phải nhanh chóng đưa Thẩm Nghiễn đi cầu y. Ta nhất định phải giúp chàng đứng thẳng dậy được lần nữa.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.