

GIỚI THIỆU:
Sau khi biết vị phu quân mù mà ta lừa cưới được lại là Thế t.ử của Hầu phủ, ta không hề do dự, lập tức bán hắn cho Đại tiểu thư nhà họ Phùng tìm đến cửa.
Ôm hai trăm lượng bạc, ta đứng ngoài cửa nghe Phùng Đại tiểu thư khóc lóc:
“Tuần huynh, hai năm nay vẫn luôn là thiếp chăm sóc chàng.”
“Nếu chàng không nguyện quay về kinh thành, thiếp cũng nguyện ý ở lại đây chăm sóc chàng cả đời.”
Theo cái tính ưa làm loạn của tên mù c.h.ế.t tiệt ấy, giờ này hắn hẳn là đã hôn cho nát miệng vị Đại tiểu thư kia rồi.
Ta ôm bạc chạy như bay đến nhà đồ tể, mượn cái cân để cân lại cho chắc.
Trừng mắt nhìn kỹ — mẹ nó! Thiếu cân hụt lượng rồi!
Chắc chắn là kẻ đưa bạc đã giấu riêng một phần.
Không biết là lão ma ma mặt to mắt nhỏ nọ…
Hay là tiểu nha hoàn mặt nhỏ mắt to kia.
Thôi thôi, chạy trốn mới là chuyện lớn.
Lấy được hộ tịch từ nhà trưởng thôn xong, ta ngồi phịch xuống đất, òa khóc nức nở.
Xuyên tới đây hai năm rồi! Cuối cùng ta cũng không còn là dân đen không hộ tịch nữa!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.