Không biết Lục Tuần soạn cho ta kịch bản gì để diễn.
Nghĩ đến đây, ta thầm vui một chút—vốn đã muốn tìm nam nhân để giải sầu.
Lục Tuần tự đưa tới cửa… vậy chớ trách ta không khách khí! 08
“Công tử, tay ngài phải đặt lên eo ta.”
“Đúng rồi! Phải hôn môi, bằng không Thiệu Đình sao mà tin được?”
“Ngài cứng đờ thế này, người ta nhìn cái là biết chúng ta diễn.”
Vậy mà Lục Tuần lại nói chỉ cần nắm tay, ngồi cạnh nhau xem sách viết chữ là đủ.
Ta thầm nghĩ: Chỉ nắm tay thì ai mà chịu!
Đã diễn thì phải diễn cho lớn, mới xứng với công sức của ta.
Nghe ta nói xong, sắc mặt Lục Tuần hơi đăm lại, tựa hồ chuyện này đã vượt khỏi phạm vi hiểu biết của hắn.
Đúng là đồ cổ hủ!
Ngày trước khi ta với hắn ở bên nhau, hắn chỉ chịu hôn ta trong phòng ngủ, lại còn phải tắt đèn.
Ngoài phòng ngủ thì nghiêm chỉnh như trai tân gìn giữ trong sạch.
Ta cố ý uy hiếp:
“Thế tử, nếu ngài diễn không giống, để Thiệu Đình nhìn ra sơ hở, hắn vẫn bám riết lấy ta không chịu cưới vợ, cả đời làm trò cười cho người ta đấy.”
Ở Lục phủ bao ngày nay, ta cũng nghe không ít chuyện.
Định Viễn Hầu quanh năm ở Giang Nam dưỡng bệnh, Hầu phu nhân lại là người chẳng quản việc nhà.
Hầu phủ to lừng lững, thế mà chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải dựa vào Lục Tuần.
Hắn cũng tranh khí lắm — nghe nói từ nhỏ đã thông minh tuyệt thế, rất được Hoàng thượng yêu thích.
Nếu không bị mù… thì đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-that-bac-tinh/4891194/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.