Phùng gia vốn đang hối thúc thành hôn gấp, bấy giờ đột nhiên xoay chuyển thái độ, chẳng còn nôn nóng nữa.
Đúng lúc lại có tin Phùng Tố Âm bắt gặp Lục Tuần thân cận cùng một nam nhân, tức giận chạy về khóc một trận.
Chuyện ầm ĩ đến mức không thể thu dọn, Thánh thượng vốn luôn yêu quý Lục Tuần cũng hạ chỉ trách tội hắn.
Tố Âm, vốn ngày ngày đến Lục gia, dần dần biến mất khỏi tầm mắt Lục Tuần.
Phùng gia sai người tới nói, hôn sự vốn định từ lâu.
Nay Lục Tuần phẩm hạnh bất ổn, để Tố Âm chờ đợi bấy nhiêu năm, phải cho nàng một lời giải thích.
Bàn đi tính lại, hôn sự lại chuyển sang cho Lục Thiệu Đình.
Một vị công t.ử dòng đích của Phùng gia cũng lặng lẽ vào Lễ Bộ làm quan, lại là chức thật quyền thực.
Trong mắt Phùng Tố Âm, hôn sự áp trên đầu suốt đời không thoát — vậy mà dễ dàng bị đổi đi.
Nàng đúng là một con cờ tội nghiệp, vừa ngoan vừa đáng thương.
Tiền đồ của cha huynh nàng, chính là lấy hạnh phúc trọn đời của nàng đổi lại.
Ta đứng bên cửa sổ, nhìn nàng ôm lấy Lục Thiệu Đình mà vừa khóc vừa cười — dáng vẻ thật đáng yêu.
Ta cũng mỉm cười theo.
Rồi quay sang liếc Lục Tuần một cái.
Hắn đang ung dung ngồi trước bàn viết chữ, dáng vẻ nào có chút gì giống người mù! Ha… đồ cẩu nam nhân.
Mắt hắn đã khỏi từ lâu, chỉ đợi ta tự chui đầu vào lưới.
Ta vốn định hắn giả, ta cũng giả; đôi bên ai cũng diễn, ta hời tí rồi chuồn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-that-bac-tinh/4891197/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.