“Thiên địa vạn năm vẫn bốn mùa, lá cây trên cành muôn đời vẫn từ chối non thành lá úa… Kén sâu chỉ một lần hóa bướm, phù dung chỉ một lần tỏa hương… Đời nhi nữ có mấy thời xuân sắc? Làm nữ nhân, thiếp chỉ một lần yêu. Như trăm loài hoa một lần khoe sắc, một lần tàn. Chiến trường gió tanh mưa máu, chỉ nghe thôi cũng đã hãi hùng. Nhưng than ôi, hậu cung bốn bề tĩnh lặng còn đáng sợ hơn địa ngục trần gian.
Phải chi ta chưa bao giờ gặp, sẽ chưa bao giờ thương, cũng chưa bao giờ nhớ. Phải chi người không khoác long bào, không giang sơn gấm vóc, không mỹ nhân giai lệ trùng phùng. Kiếp làm hoa lặng thầm đợi cánh bướm. Bướm bay gần rồi bay xa, nhưng chưa từng ghé lại. Kiếp làm hoa vẫn nhớ hoài cánh bướm. Bướm bay cao bay thấp, nhưng chẳng bao giờ nhìn thấy ta. Kiếp làm hoa cứ phải đợi cánh bướm, đến khi hoa tàn, đến khi lá héo, đến khi cành khô, bướm vẫn chưa đến một lần…”
Người thiếu nữ lại lơ đễnh gảy đàn. Nàng từng nghĩ sẽ đem âm thanh này mua vui cho hắn, nhưng hắn không cần.Phía bên kia là hồ sen bát ngát, trăm hoa đua nở. Cái đầm sen này ban ngày vốn náo nhiệt, vậy mà khi hoàng hôn lại không thấy bóng người. Phù Dung, Phù Dung… nếu một ngày ta chết đi, cũng chỉ có các ngươi làm bạn. Phù Dung Trì- tiểu thuyết ngôn tình bi thương, đau đớn và tang thương vô ngần cho một kiếp người.