漁父歌
白芷汀寒立鷺鷥,
蘋風輕翦浪花時.
煙冪冪,
日遲遲,
香引芙蓉惹釣絲.
Ngư phủ ca
(Hòa Ngưng)
Bạch chỉ đinh hàn lập lộ tư,
Tần phong khinh tiễn lãng hoa thì.
Yên mịch mịch,
Nhật trì trì,
Hương dẫn phù dung nhạ điếu ti.
- Dịch thơ-
Rung bạch chỉ, cò ưu tư bãi lạnh
Lướt cỏ tần gió cắt nhẹ sóng hoa
Ngày chậm trôi sương mờ mịt giang hà
Hương thơm dẫn phù dung trêu sợi cước
Phần VII: Kiếp trước, kiếp này, Phù Dung tái sinh vẫn phù dung.
Lần đầu tiên ta oán hận sâu sắc một người chính là khi ngồi bơ vơ ngoài phòng, nhìn những thau nước đỏ ngầu lần lượt được bưng ra. Tiếng kêu đau đớn của mẫu phi, thái độ vô cảm của cung nữ, còn cả sự tàn nhẫn của ngựa già phụ hoàng,... Ta ngồi ngoài phòng cả đêm, không ai ngó ngàng tới, mãi đến khi Hà cô cô mặt mũi trắng bệch từ bên trong bước ra.
- Bát hoàng tử?
Nàng lau mồ hôi trên trán, ngồi xổm xuống xoa đầu ta.
- Sao con lại ở đâu?
Ta kiên cường không tỏ ra yếu ớt, hồn nhiên hỏi nàng:
- Mẫu phi tốt chứ ạ?
- Nương nương vừa ngủ... Ta dẫn hoàng tử vào nhưng nhớ phải im lặng nhé?
Ta gật đầu, còn để ngón tay lên môi, suỵt một tiếng. Hà cô cô bị động tác của ta chọc cười, nàng lại xoa đầu. Ta theo Hà cô cô vào thăm mẫu phi, lúc này các ma ma đang dọn dẹp phòng. Trên bàn có một cái khay gỗ phủ lụa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-tri/2049737/quyen-7-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.