Bạn đang đọc truyện Phù Đồ Tháp của tác giả Vưu Tứ Tỷ. Mùa xuân năm Long Hóa thứ mười một, trời mưa suốt một khoảng thời gian rất dài. Đô thành như bị ngâm trong hơi nước, ước chừng phải tới bốn mươi ngày rồi chưa nhìn thấy mặt trời.
Giang sơn mưa gió trập trùng, khắp nơi đều chìm trong nguy ngập. Bệnh tình của Nguyên Trinh Hoàng Đế đang kê cao gối ngủ trên long sàng ngày càng sa sút, hồi chiều còn nghe nói đã ngừng ăn uống, có lẽ không lâu sau sẽ phải sửa niên hiệu thôi.
Dù ai làm Hoàng Đế đi chăng nữa, đối với những cung quyến sống trong Càn Tây Ngũ Sở(*) đều chẳng quan trọng. Nữ nhân kiến thức hạn hẹp, không giống những đại thần trong triều lòng mang thiên hạ, các nàng chỉ biết mình tiến cung cùng lắm mới hơn một tháng, phong hào hèn mọn vừa được ban chưa lâu, những thứ tiếp theo sẽ nghênh đón các nàng không phải sủng hạnh, không phải vinh hoa, mà có lẽ làm am ni cô nơi thanh đăng cổ phật, là hoàng lăng chẳng thấy ánh mặt trời, là bức tường lạnh băng nơi địa cung ẩm ướt…
Ai mà biết được!
Nếu yêu thích tác giả Vưu Tứ Tỷ, bạn có thể đọc thêm Huyền Trung Mị hoặc Sóng Nguyệt Vô Biên.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.