Nữ nhân không tiện ngồi vào bàn rượu, những tên quan viên kia nịnh nọt, sắp xếp cho nàng hẳn một gian phòng riêng, rượu và đồ ăn cũng giống y hệt bọn họ, mời phu nhân cứ tự mình thưởng thức.
Cuối cùng Âm Lâu cũng được bình yên, giống như Đồng Vân đã nói, mọi khoản chi đều được ghi tên người họ Tiêu nào đó, giống như hồi còn ở thái lăng muốn ăn thì ăn muốn uống thì uống, dù sao cũng đã có hắn chống lưng, nàng chỉ lo căng bụng là được. Non nửa cuộc đời Âm Lâu đều cô độc một mình, hiện giờ có thêm hắn, trong lòng nàng quả thực kiên định hơn rất nhiều. Hai chủ tớ đóng cửa ăn uống thỏa thích, thịt rượu no say, khi đêm xuống thì được đưa về trạch viện bên Tây Hồ.
Trạch viện kia có cái tên rất dễ nghe, gọi là Lộc Minh Kiêm Gia, được xây theo kiến trúc đình viện Giang Nam điển hình. Nơi đây linh khí dồi dào, kiễng chân lên là có thể nhìn về phía xa, Phật tháp chùa chiền thấp thoáng giữa núi non sông nước, mọi thứ đều quen thuộc mà thân thiết, kênh đào, Tây Hồ, còn có cả núi Ngô. Nơi đây cách nhà cũng không xa nữa, tính toán hành trình, nếu như ngồi kiệu chừng ba khắc là tới ngự phố Nam Tống.
Lần xã giao này của Tiêu Đạc không như những lần trước, nửa đêm rồi vẫn chưa thấy về. Âm Lâu đứng dưới hiên nói thầm: “Hắn không uống hoa tửu(*),chẳng lẽ là ra ngoài đánh mã điếu(**) cả đêm sao?”
(*) Hoa tửu: Rượu hoa. Ý nói đi kỹ viện chơi.
(**) Mã điếu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-do-thap/1808248/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.