Đối với Bộ gia thì đây là chuyện tốt cầu mà không được, còn Âm Lâu lại cảm thấy ngoài ý muốn. Nàng vốn dĩ cũng là nhất thời phẫn uất nên mới đáp ứng, sau đó nghĩ lại liền thấy hối hận. Sở dĩ Hoàng Đế cho phép nàng Nam hạ là vì có Tiêu Đạc theo hầu. Nếu nàng cứ thế mà gả vào Nam Uyển, Tiêu Đạc sẽ không thoát khỏi tội thất trách, một hành động cảm tính của nàng liền đẩy hắn vào một mớ rắc rối. Cảnh cáo Bộ gia đã xong, nàng chắc chắn tám phần bây giờ trong lòng hắn đang thầm trách nàng làm việc không có đầu óc.
Nàng cho rằng hắn sẽ nghĩ cách cứu vãn, không ngờ hắn thế mà lại đáp ứng. Nàng vừa ai oán vừa buồn bã, hắn nhất định là đang tức giận, sau này sẽ không thèm dính dáng đến nàng nữa. Nàng không có cha mẹ chống lưng, bây giờ lại đắc tội hắn, quả thực lúc này đúng là lâm vào đường cùng.
Lại còn muốn tiễn nàng xuất giá? Nàng hiếm lạ cái tiễn của hắn lắm sao? Nàng rầu rĩ đứng dậy, hành lễ với Bộ Ngự Lỗ: “Con hơi mệt rồi, về phòng trước sửa soạn đồ đạc. Phụ thân và Hán thần cứ nói chuyện, con không làm phiền nữa.”
Bộ thái phó yếu ớt gật đầu, Tiêu Đạc lại lười nhác lên tiếng: “Nương nương dừng bước, thần và Thái phó đại nhân nói chuyện xong rồi, đã đến lúc phải về hành dinh. Nương nương vẫn là về cùng thần đi, chờ đến ngày xuất giá rồi về Bộ phủ cũng như nhau.”
Hắn an bài như vậy khiến Bộ thái phó khó hiểu, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-do-thap/1808250/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.