Số câu Tiêu Đạc nói với nàng tính từ lần đầu gặp còn chẳng nhiều bằng của riêng ngày hôm nay. Trước kia nàng chỉ cảm thấy hắn xa cách. Tâm tình của nàng đối với hắn rất mâu thuẫn hỗn độn, một nửa khinh thường một nửa kính sợ, một nửa cảm kích một nửa phòng bị. Trắc trở năm xưa của hắn giống như vết sẹo, hẳn là giấu giếm bên dưới hành mãng giương nanh múa vuốt. Khi nghe chính miệng hắn nói ra, thì ra cũng không hề vinh quang hào nhoáng. Xuất thân đau khổ ngược lại khiến người ta thấy thân thiết hơn nhiều.
“Ta hiểu ý của ngài, quả đúng là ta không biết trời cao đất dày.” Nàng có chút áy náy, nhỏ giọng nói: “Hán thần hẳn là không hề muốn nhắc tới những chuyện cũ kia, ta nghe thôi cũng không chịu nổi. Ta làm ngài không được thoải mái trong lòng, là ta sai rồi.”
Hắn ngồi trên lưng ngựa, vẫn nhìn thẳng về phía trước, sườn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng: “Nương nương quá lời rồi, thần không có gì không thoải mái. Chuyện quá khứ chỉ như gió thoảng, hiện tại đối với thần chẳng còn ý nghĩa gì. Thần chỉ nhìn về phía trước, hy vọng nương nương cũng như vậy.” Hắn nói xong lại thản nhiên cười ấm áp: “Hôm nay nương nương đã vào phủ đệ của thần, thần lại không có người thân, liền coi nương nương như một nửa người nhà. Chúng ta qua lại với nhau một chút cũng rất tốt. Nếu sau này có tâm sự gì, mong nương nương đừng giấu diếm nữa, nói ra với thần chẳng phải sẽ tốt hơn sao!”
Thì ra là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-do-thap/154720/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.