Mạch Thu nằm trên giường không ngừng chớp hai mắt, Xuyên không rồi, không ngờ mình lại được xuyên không. Thật ra, chính xác mà nói Mạch Thu đã sống lại, sống lại lúc cô ba tuổi.
Mạch Thu nhớ lại nguyên nhân mình trọng sinh mà cảm thấy tức chết. Lần này Mạch Thu và mẹ đến thăm ba là một quân nhân viễn trú ở phía Tây Bắc. Sau khi lên đại học ba Mạch đã rời chiến khú trở về làm một người nội trợ chăm sóc cho mẹ con cô bù đắp quãng thời gian xưa. Phải nói rằng: lý tưởng lớn nhất ở kiếp trước của Mạch Thu chính là làm quân tẩu! Phải nói rằng: điều tiếc nuối nhất ở kiếp trước của Mạch Thu chính là chưa bao giờ trải qua chuyện yêu đương chứ đừng nói gì đến chuyện làm quân tẩu.
Liệu sau khi trọng sinh cô có tìm được phiếu cơm dài hạn là một quân nhân siêu cấp vừa có chức lại đẹp trai không? Cô luôn nghĩ nếu ông trời đã cho cô cơ hội trọng sinh thì hãy ban luôn cho cô một người đàn ông hảo hảo tốt để con sâu lười như cô có được chồng. Cô thích có chồng là quân nhân vì có thể ở xa không phải thường xuyên chăm sóc.