Cách ngày vào học còn mấy ngày nữa, thời gian rảnh rỗi, Mạch Thu căn bản duy trì tần suất ngày nào cũng tới tìm (CL). Cố Lãng đã sớm có thể xuống giường đi lại, hàng ngày đều phải tiến hành các bài tập luyện hồi phục sực khỏe ở mức độ nhất định.
Phần lớn thời gian, hoặc hai người đi dạo trong tòa nhà hoặc ngồi phơi nắng ở ban công.
Ánh mặt trời đầu mùa xuân vẫn dịu dàng như trước, chiếu lên người rất ấm áp. Mạch Thu đặc biệt thích loại cảm giác này —— chỉ có hai người, an nhàn nằm trên xích đu, như thể thời gian đang ngừng trôi*. (*nguyên văn: 天荒地老 – ý chỉ thời gian trôi qua chậm rãi, từ từ)
Lúc này Mạch Thu cầm quả táo và con dao gọt hoa quả trên bàn lên đưa cho Cố Lãng, sau đó cười một cách đầy thản nhiên với anh.
Cố Lãng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhận lấy. Lại nói, rõ ràng anh mới là bệnh nhân kia mà, sao còn phải làm công tác phục vụ người khỏe thế này? Chỉ tiếc, khóe miệng mỉm cười đầy mất mặt và sự cưng chiều trong mắt không khỏi cho thấy anh đang cảm thấy ngọt ngào.
Nhận lấy Cố Lãng đưa tới trái táo gọt xong, Mạch Thu nhận quả táo Cố Lãng đã gọt xong, gặm mạnh một miếng, nheo mắt lại hưởng thụ: vị của trái cây trong vườn của quân đội luôn đúng chuẩn!
Sau đó, rất tự nhiên đưa quả táo tới miệng Cố Lãng: "Ngọt lắm đó. Anh muốn nếm thử một miếng không?”
Cố Lãng nhìn Mạch Thu quả táo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-duong-ke-hoach-tro-thanh-quan-tau/1923189/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.