Mặc dù hai người đang ở thời kỳ hâm nóng tình cảm, nhưng Mạch Thu vẫn nhanh chóng trở lại quê. Dù sao cũng sắp sang năm mới rồi, cô không thể gạt người lớn qua một bên để ở lại bệnh viện được, đúng không.
Điều khiến Mạch Thu vui mừng chính là trước khi cô đi có thể gặp mặt Chu Hiểu Nam. Chu Hiểu Nam nghỉ muộn hơn Mạch Thu một chút, vốn cho rằng không thể gặp nhau, nhưng may mắn là cô đã trở về thành phố B trước khi Mạch Thu đi.
Đã lâu không gặp, hai người vừa nhảy vừa hô, cứ phải gọi là cực xúc động.
Mạch Thu quan sát tỷ mỷ cô bạn đã đen hơn ở trước mặt xong, không khỏi cảm thán: chưa tới nửa năm mà cô nàng đã chín chắn hơn rất nhiều, bớt đi sự non nớt và hấp tấp trước kia. Mặc dù vẫn ăn nói tùy tiện nhưng hết thảy đã chững chạc hơn, cũng có thêm hương vị của quân nhân.
"Gầy gầy . . . ." Mạch Thu véo nhẹ mặt của Chu Hiểu Nam, ra vẻ đau lòng nói: "Xem này, mặt chẳng có thịt gì cả, cuộc sống trong nửa năm nay gian khổ lắm à? Haizzz, chắc lúc mẹ cậu nhìn thấy đã đau lòng muốn chết luôn hả?"
Chu Hiểu Nam xoa xoa nơi bị véo, nở nụ cười phóng khoáng với Mạch Thu, "Cũng bình thường, về căn bản cũng coi như đã thích ứng được rồi." Chu Hiểu Nam vui vẻ trả lời, sau đó lại nhíu mày, "Chỉ có điều không thể ăn quen nổi thức ăn ở phương Nam. Nhạt thôi chưa nói, phần lớn các món đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-duong-ke-hoach-tro-thanh-quan-tau/1923191/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.