Sau đó Mạch Thu kể lại chuyện này cho Cố Lãng nghe, kể xong vỗ vai anh, nói một cách đầy ẩn ý: "Anh à, không được rối loạn, phải đề cao nhân phẩm, cố gắng lên!"
Sau khi Cố Lãng nghe xong cười khổ một tiếng. Anh nói sao dạo gần đây đợt huấn luyện của anh đột nhiên tăng nhiều như thế, hóa ra là đồng chí Mạch Tử Kiệt trách anh đoạt mất cô con gái bảo bối đây mà. Chuyện này đích xác là do anh suy tính không chu toàn, nên nói rõ sớm hơn mới phải. Có điều khi đó Mạch Thu vẫn chỉ là một cô bé con!
Để ý thấy Cố Lãng chìm vào sự trầm tư của bản thân, Mạch Thu dùng ngón tay chọc chọc anh, an ủi: "Yên tâm đi, em vẫn sẽ đứng về phía anh, ít nhất thì khi ba em tìm anh gây phiền phức em tuyệt đối sẽ không ‘vượt tường’!"
"Yên tâm đi, anh sẽ không cho em có cơ hội ‘vượt tường’ đâu!" Cố Lãng vuốt một cái lên sống mũi của Mạch Thu, sau đó ôm cô vào lòng, cảm giác mềm mại dịu dàng lấp đầy khoang ngực, vì một cô gái như thế, bất kể ra sao đều đáng giá.
"Lại nói, gần đây anh đột nhiên trở nên bận rộn như vậy, chắc chắc có liên quan đến ba em rồi!" Mạch Thu bỗng nhiên từ Cố Lãng trong ngực ngẩng đầu lên nói.
"Không có gì, dạo gần đây việc trong quân đội vốn đã phức tạp rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều."
Mạch Thu kéo đầu Cố Lãng xuống, dùng hai tay nâng mặt anh lên, hôn nhẹ con mắt có vài tia máu, "Đừng nên làm quá sức, nhớ nghỉ ngơi đầy đủ."
"Ừ. . . ."
Cố Lãng cười đến vô cùng dịu dàng, nắm thật chặt bàn tay của Mạch Thu đặt trên mặt anh, sau đó lại kéo cô vào lòng.
Mạch Thu vùi người trước ngực Cố Lãng, thái độ trở nên hơi phức tạp. Cô cũng biết ba cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Cố Lãng, nhưng đây hẳn là chuyện giữa hai người đàn ông với nhau, cô sẽ không nhúng tay vào và cũng không thể nhúng tay vào.
Mạch Thu tin tưởng Cố Lãng nhất định có thể giải quyết tốt mọi chuyện, có điều nhìn gương mặt đã gầy đi chút ít của anh thật sự khiến cho người ta không đành lòng. Khuỷu tay hướng ra ngoài*, nữ giới quả nhiên trọng sắc. (*ý chỉ sự ích kỷ)
Chuyện về sau lại một lần nữa chứng minh Mạch Thu rất hiểu biết. Cuối cùng đồng chí Mạch Tử Kiệt không phản đối chuyện hai người ở bên nhau nữa, thành kiến đối với Cố Lãng cũng hòa hoãn hơn nhiều. Không biết anh đã dùng cách gì nhưng chắc chắn quá trình vô cùng gian nan.
oooooo
Trong thời gian nghỉ, nhà Mạch Thu nhận được thiệp cưới in chữ vàng, khi thấy tên của chú rể, trong nháy mắt Mạch Thu chỉ còn một loại kích động muốn hét ầm lên —— không dễ gì nha, rốt cuộc cũng có người cần bạn Tạ Minh Vĩ rồi!
Vẫn chưa bàn bạc xong ngày xuất hành nhưng Mạch Thu đã hào hứng bắt đầu chuẩn bị hành lý. Kể từ sau khi Tạ Minh Vĩ xin triệu hồi về thành phố J mấy năm trước, Mạch Thu hiếm có cơ hội gặp được anh, hôn lễ lần này cô nhất định phải tham dự!
Tương tự, nhà họ Cố và nhà Chu Hiểu Nam cũng nhận được thiếp mời, người của ba nhà liền bàn bạc cùng nhau đi. Rất không đúng dịp, ba người đàn ông đều có việc không thể đi được, vốn đồng chí Mạch Tử Kiệt còn muốn nhân dịp này dẫn Cố Lãng đi cùng, nhưng cuối cùng chỉ có thể ấm ức rời đi dưới ánh mắt của một đám phụ nữ.
Máy bay lăn bánh nhanh trên đường băng, chuyến hành trình của sáu người khiến Mạch Thu nhớ tới chuyến đi Hoàng Sơn nhiều năm trước - đội hình hình cũng giống như hiện tại. Khi đó cô vẫn đang thích Cố Lãng một cách dè dặt cẩn trọng, chỉ cần một cái nhìn hay tiếp xúc nho nhỏ cũng có thể khiến cô vui cả ngày.
Thời gian như thoi đưa, chỉ một cái chớp mắt mà thế sự đã xoay chuyển, nhưng may mắn là cuối cùng cô cũng nắm được tay anh, đường vận mệnh giao nhau, cứ quấn quýt như vậy cả đời.
Bàn tay đặt bên hông Cố Lãng đột nhiên bị nắm lấy, xòe ra, chồng lên nhau, sau đó mười ngón tay đan xen. Mạch Thu hướng khuôn mặt tươi cười về phía Cố Lãng, bọn họ đều nghĩ đến cùng một chuyện.
"Úi chà chà, thật là đến đâu cũng không ngừng tán tỉnh, buồn nôn ghê!" Chu Hiểu Nam - ngồi bên trong cùng – lạnh giọng nói.
"Sao hả, ghen tỵ rồi chứ gì ? Mau tìm quân phu đi, đó không phải ước mơ to lớn của cậu à!"
"Thôi đi, cậu cho rằng tớ không muốn chắc, nhưng đến nay vẫn không biết tên kia còn đang ở cái ổ ở ngóc ngách nào trên thế giới kìa. Hai ngươi tiếp tục gây buồn nôn đi, chuyến đi kéo dài mấy ngày liền, rồi sẽ luyện thành thói quen thôi, đúng không."
"Ái chà, mỹ nhân cô đơn đang ghen à? Đừng tức giận, cười cái coi!"
Mạch Thu đưa móng vuốt qua muốn đùa giỡn thì bị Chu Hiểu Nam hất nhẹ ra, "Không tồi, cậu diễn vai ‘thổ bá vương’* thật sự rất giống!"(*người xưng bá một vùng)
ooo
oooooo
Khi Mạch Thu nhìn thấy cô dâu chính hiệu trong truyền thuyết thì trong lòng thực sự hơi kinh ngạc. Cô vốn tưởng rằng bà xã của Tạ Minh Vĩ phải là một cô gái phương Bắc mạnh mẽ phóng khoáng cơ, nhưng sự thật lại hoàn toàn khác biệt: người gầy gầy, có chút xinh xắn nhanh nhẹn, ngoại hình cực kỳ tinh tế - đặc điểm điển hình của người phương Nam.
Mấy cô gái trẻ tuổi sau một hồi nói chuyện với nhau liền nhanh chóng trở thành thân thuộc. Mạch Thu mở miệng gọi một tiếng "chị Y Y" cực kỳ thân thiết. Y Y chỉ lớn hơn Mạch Thu ba tuổi, mà ngẫm lại thì Tạ Minh Vĩ đã 30. Mạch Thu lau mồ hôi lạnh: thế giới này . . . . . chẳng lẽ ông chú già và Lollita mới là sự kết hợp hay nhất?
Thật ra thì Mạch Thu rất bội phục Y Y, dù sao rời quê hương đến Tây Bắc xa xôi rộng lớn cần rất nhiều dũng cảm. Cho tới nay, nơi này để lại ấn tượng cho người ta dường như chỉ có sa mạc và sa mạc, còn cả ánh mặt trờ u ám nữa, dẫn đến có nhiều cô gái ‘kính nhi viễn chi’* đối với nơi này. Thật ra cuộc sống ở quân khu rất tốt, bất kể là cây xanh hay cơ sở thiết bị xây dựng đều không kém so với một thành phố cỡ trung bình, nhưng đáng thương thay, cho đến nay các anh em binh lính ở đây vẫn cô đơn lẻ bóng. (*tôn kính mà không thể gần gũi)
Nghĩ đến Tạ Minh Vĩ cũng thật tài giỏi. Trực tiếp lừa gạt con gái vùng sông nước người ta tới tay thì cũng thôi, đã vậy còn quyết một lòng từng đi theo nữa chứ.
Y Y đang nói chuyện với các cô thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, che miệng nôn khan mấy tiếng. Mạch Thu kinh hãi: vụ này . . . chắc không phải mang bầu rồi chứ?
Nôn mấy tiếng, Y Y thuận khí trở lại bình thường mới cười xin lỗi với đám Mạch Thu, "Xin lỗi, gần đây tình trạng buồn nôn hơi nghiêm trọng, khiến các em chê cười rồi."
Quả nhiên đã có bầu rồi, đây chính là ‘có con mới cưới’ trong truyền thuyết đó nha, chẳng lẽ . . . . bạn nhỏ Tạ Minh Vĩ cố ý để Y Y mang thai, khiến chị ấy không thể không nghe theo anh ta? Nghĩ đến suy đoán này, khóe mắt Mạch Thu không kiềm chế nổi mà giật giật mấy cái: quả nhiên ẩn giấu bên trong đàn ông đều là cầm thú. . . .
Hình như đoán được Mạch Thu đang suy nghĩ cái gì nên Y Y nở nụ cười, sau đó đến gần Mạch Thu, dí sát vào tai cô thì thầm: "Nói cho em một bí mật: thật ra thì là chị ‘bá vương ngạnh thượng cung’ anh ấy!"
Thấy Mạch Thu lộ ra vẻ mặt không thể tin được, Y Y thờ ơ nhún nhún vai, "Hết cách rồi, ai bảo tên kia đầu gỗ chứ, có tuổi rồi nên cứ hay băn khoăn lo lắng khi yêu. Chị chỉ có thể áp dụng thủ đoạn trực tiếp mà hiệu quả nhất thôi!"
Sau khi Mạch Thu nghe xong thì tự nhiên sinh ra kính nể, dồn chút áy náy do hiểu lầm bạn Tạ Minh Vĩ đến một góc chẳng biết tên nào đó. Chị hai à, bề ngoài non nớt của Lolita này bao bọc một tâm hồn ‘ngự tả’* đến cỡ nào đây? (*thường thì đây là cách gọi kính trọng đối với bậc đàn chị. Chỉ những người có vẻ ngoài non nớt, tuổi tác nhỏ nhưng lại trưởng thành chính chắn hơn so với tuổi)
Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Mạch Thu lại len lén đến gần tai Y Y nói: "Chắc lúc chị ‘bá vương’ ông chú Tạ là lần đầu tiên ạ? Có phải rất đau không?"
Vừa nói ra khỏi miệng vấn đề này, Mạch Thu liền hối hận, bởi vì cô thấy sắc mặt bạn Y Y trắng bệch trong nháy mắt, hồi lâu sau mới cảm thán một câu: "THực sự đau đến khắc cốt ghi tâm luôn đó!"
Mặt của Mạch Thu cũng trắng theo trong chớp mắt. Mẹ ơi, cô còn nghĩ qua hai mươi tuổi sẽ ‘thượng’ Cố Lãng, hiện tại xem ra thật sự khiến người ta phải chùn bước. Hay là lùi lại 2 năm nữa nhỉ?
Thấy vẻ mặt do dự của Mạch Thu, Y Y cười một cách đầy bà tám, "Sao, đang nghĩ xem có nên tìm bạn trai thử không hả?"
Bị người ta nói một câu trúng tâm sự, mặt Mạch Thu lập tức đỏ lên, "Wêy Wêy, tư tưởng không trong sáng à nha, cẩn thận kẻo ảnh hưởng tới giáo dục thai nhi!"
Y Y liếc nhìn bụng, hững hờ cười, "Không sao hết, bây giờ nó mới chỉ là một miếng thịt, chẳng nghe được gì đâu."
Mạch Thu: ooo
oooooo
Hôn lễ được cử hành vào 3 ngày sau. Bình thường, ban ngày Mạch Thu trốn ở trong phòng lên mạng, nói chuyện phiếm, buổi tối thì kéo Cố Lãng ra ngoài đi dạo, tìm kiếm cảm giác tuổi thơ.
Thành phố J cũng không thay đổi nhiều lắm, rất nhiều nơi chứa đầy kỷ niệm vẫn giống như trước kia. Trong sự kiến thiết đô thị hóa mạnh mẽ như hiện tại mà vẫn có thể tìm được nhiều nơi quen thuộc khiến Mạch Thu cảm thấy vô cùng may mắn.
Đi dạo lòng vòng với Cố Lãng, sau cùng tới trước một đài phun nước điêu khắc. Đây là nơi lưu giữ hồi ức quan trọng nhất của cô. Mặc dù nó có vẻ cũ hơn trước rất nhiều nhưng may mắn là vẫn còn ở đây.
Tâm huyết dâng trào, Mạch Thu leo lên bệ, đặt tay bên ngoài một quả cầu phun nước, cảm nhận cường lực của dòng nước ma sát với ngón tay. Đây là trò chơi cô thích chơi nhất khi còn bé, bây giờ chơi lại một lần lại có sự hoài niệm nói không lên lời.
Cố Lãng có chút lo lắng đứng ở sau lưng cô, phần bệ rất thấp, không cẩn thận sẽ rơi vào trong bồn. Mạch Thu chơi một hồi, liền xoay người lại nhìn Cố Lãng, mặt tươi cười nhảy xuống, trực tiếp nhào vào ngực anh.
Ôm chặt người trong ngực, rốt cuộc trái tim vẫn treo lơ lửng cũng ổn định lại.
Mạch Thu từ trong ngực Cố Lãng ngẩng đầu lên, mắt bị đèn chiếu lấp lánh, "Cố Lãng, chỗ này đối với em mà nói là một nơi rất có ý nghĩa, cả hai chúng ta cùng mãi nhớ đến nó được không?"
"Cái ý nghĩa gì?" Cố Lãng có chút nghi ngờ hỏi.
Mạch Thu chớp chớp mắt, "Cái này . . . . là bí mật. Hứa với em đi, không được quên nó, được không?"
"Được. . . ."
Mạch Thu reo hò nhào tới, hôn môi Cố Lãng rất sâu, đèn trong đài phun sáng lên, màu sắc cột nước đan xen trên không trung như thể đang chúc phúc cho đôi lứa yêu nhau.
Mạch Thu mãi mãi sẽ không sẽ nói cho anh biết đây là nơi bọn họ chính thức gặp nhau lần đầu tiên. Ở kiếp trước, mặc dù sau này rất nhiều chuyện của anh đều là do một người anh trong quân đội kể cô nghe, nhưng kỳ thật, từ lâu trước đó, bọn họ đã từng gặp nhau ở tại đài phun nước này. Một lần gặp tình cờ đã định sẵn trước tình yêu hai kiếp của Mạch Thu . . . .
Trước hôn lễ, cuối cùng Mạch Thu cũng nhìn thấy bạn Tạ Minh Vĩ – được thiên hô vạn hoán mới xuất hiện. Một người đàn ông hơn 30, cả người toát lên hơi thở của sự trưởng thành và chín chắn, làm cho người ta một loại rất cảm giác thực tế.
Đột nhiên hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp anh: một anh chàng mười tám thích văn nghệ nhàm chán, sau đó bị cô lừa dạy cô đánh đàn ghi-ta, trời xui đất khiến thế nào lại làm cho cô thành thạo một nghề.
Tạ Minh Vĩ vuốt tóc Mạch Thu, "NHóc con càng lớn càng xinh. Thời gian trôi qua thật nhanh, còn nhớ lần đầu tiên gặp em em mới cao có như vậy, " Tạ Minh Vĩ vừa nói vừa khoa tay múa chân, "Khi đó lại thông minh như một bà cụ non, hoàn toàn không có cảm giác của một đứa bé ngốc nghếch đáng yêu."
"Đúng vậy đó, thời gian trôi qua thực nhanh, năm đó anh là một anh chàng thanh niên kích động, bây giờ Ngũ Tử đăng khoa* đều đầy đủ rồi."(*là câu ngạn ngữ của TQ, bắt nguồn từ câu chuyện dân gian: thời kỳ Hậu Chu, ở phủ Yến Sơn có người tên Đậu Vũ Sơn, năm người con trai của ông đều có học vấn ưu tú, lần lượt thi đỗ khoa cử, thời xưa gọi là ‘Ngũ Tử đăng khoa’. Ở đây có lẽ chỉ bạn Tạ công thành danh toại, vợ con đuề huề)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]