“May quá, tiện đường anh về nhà, em có muốn đi cùng không?”
An Kiệt nhíu mày, cúi đầu. Sự ngẫu nhiên này một năm xảy ra không biết bao nhiêu lần, có thời gian An Kiệt còn cho rằng chồng gắn máy theo dõi trên người mình, nhưng sau nhiều lần nghiên cứu thì phát hiện ra thật sự chỉ là ngẫu nhiên, cô thật không biết phải làm thế nào. “Vẫn chưa muốn về nhà?” “Về chứ.” Cái tên này, thật không biết phải nói sao nữa! Tịch Hy Thần cười dịu dàng: “Thật ra, em muốn đi dạo thêm chút nữa cũng được" “Hy Thần, anh ăn gì chưa?” Tịch Hy Thần cười: “Anh ăn một chút rồi, sao?” “Về nhà nấu cơm cho em ăn.” An Kiệt nói xong, mở cửa sau rồi ngồi vào trong.
Tịch Hy Thần làm ra vẻ nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Cũng không phải là không được, nhưng hôm nay là thứ Sáu.” An Kiệt ngả người về phía trước, ôm lấy Tịch Hy Thần: “Mai em phải trói anh trên giường, xuống không được mà ra khỏi cửa cũng không xong.” Xe lăn bánh, từ từ tiến về phía trước. “Như thế đi...” vẫn giọng dịu dàng, khe khẽ ấy. “Cũng được.”