Trương Ngọc Văn cả đời này chuyện gì cũng thuận thuận lợi lợi mà vượt qua, muốn gì chỉ cần chìa tay ra là đâu vào đấy. Thế nhưng thẳng đến thời điểm trước khi tốt nghiệp cao trung, cậu đã bắt đầu bước vào con đường đi đến lần suy sụp đầu tiên trong đời. Lúc ấy, cậu là lần đầu tiên thật lòng đem tình cảm mến mộ dành cho một bạn nữ trong trường. Và cậu cũng chẳng bao giờ quên được cái trở ngại lớn nhất trong đoạn cảm tình này, đó chính là Lục Thành. Sau bốn năm kết giao, cô bạn gái cuối cùng để lại cho cậu một câu: “Em tuy rằng có thích anh, nhưng lại không yêu anh. Em không muốn lừa anh, hiện tại người em yêu nhất vẫn là Lục Thành.” Chính là cái Lục Thành kia, là cái con người mà cậu từ trước đến giờ chẳng mấy chú ý đến, đã làm cho mối tình đầu chân thành của cậu không một chút dấu hiệu cứ thế mà kết thúc.
Lục Thành nghĩ không ra lý do gì mà Trương Ngọc Văn lại xuất hiện ở trước cửa phòng trọ của anh. Lục Thành và Trương Văn Ngọc là bạn học thời trung học, thế nhưng cho tới bây giờ, hai người tổng lại cũng chưa nói chuyện với nhau vượt quá mười câu. Lục Thành cuộc đời này không có chán ghét ai nhưng anh cũng chưa từng có điểm thiện cảm với Trương Ngọc Văn. Tất cả cũng chỉ là xã giao bình thường mà thôi. Đương nhiên, đối phương cũng là như vậy. Bọn họ học với nhau ba năm, trong ba năm đó Lục Thành cũng không nghĩ đến việc có một ngày nào đó, mình sẽ chú ý tới người này.
"Tên hỗn đản họ Lục......" Người nào đó hình như uống rất nhiều rượu. “Vô liêm sỉ......” Vô liêm sỉ rõ ràng là cậu. “Tôi hận, hận anh.” Người nên hận có lẽ là tôi đi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.