Lúc đến K thị thì trời cũng đã tối. Máy bay trực thăng chậm rãi hạ cánh. Trương đại thiếu gia lúc này đang dựa lưng vào ghế ngồi ngủ ngon lành. Ngay cả lúc trực thăng chạm đất cũng không làm cậu tỉnh giấc.
“Thiếu gia…” Mấy trợ lý của cậu đang muốn đánh thức cậu nhưng lại sợ bị ăn mắng, một người đi lên chỉ dám thì thào nhỏ giọng.
Lục Thành giơ tay lên, tại bên môi làm động tác “Chớ có lên tiếng”, nhẹ giọng nói với mấy người đang nhìn nhau ngơ ngác trước mắt: “Các cậu về trước đi.”
“Vậy Lục thiếu gia anh…”
Người cười nói.
“Tôi đợi cậu ấy tỉnh lại. Không cần lo lắng, tôi sẽ không đem thiếu gia nhà cậu lộng hư đem đi bán mất đâu.”
“A, tôi cũng không phải có ý đó, ” trợ lý nhức đầu: “Bất quá nếu như vậy, chúng tôi đành đi trước vậy. Có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại, chúng tôi lập tức đến ngay.” Luôn cảm thấy tại cái thời điểm này mà đứng cạnh hai người họ thì hơi có cảm giác dư thừa. Thực sự là kỳ muốn chết.
Sân bay tư nhân ở ngay phía đối diện nhà ở của Trương Ngọc Văn, hai bên cánh cửa trực thăng đều được mở rộng cho thoáng khí nhưng lại mang đến gió thổi kèm theo cả cái nhiệt của Châu Phi. Lục Thành ngồi ở đối diện Trương Ngọc Văn, nhìn cậu ngủ an an nhiên nhiên.
Sân bãi lộ thiên được chiếu sáng bởi ánh đèn màu da cam, tia sáng cũng chiếu vào cabin lộ rõ cái trán lấm tấm mồ hôi của Trương đại thiếu gia.
Lục Thành chú ý thấy, lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-the-to-va-tinh-dich/1317620/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.