Tay phải bị Trương đại thiếu tóm chặt không buông nên Lục Thành đành phải dùng tay trái không mấy tự nhiên vất vả mở cửa nhà. Sau khi vào nhà đóng cửa, chợt nghe thấy hai tiếng cười “Hắc hắc” của Trương đại thiếu trong bóng đêm, nghe không khác gì với tiếng cười của mấy nhân vật phản diện. Nhân vật phản diện đại nhân lập tức trở mình khiến cho hai người chuyển đổi vị trí, giơ tay ra đẩy ngực Lục Thành, đem người nọ áp lên vách tường.
“Lục Thành, anh nói thử xem tại sao mình lại không có tính cảnh giác gì vậy hả?”
Trương Ngọc Văn ngà ngà say lại giở cái thói địa chủ ác bá ức hiếp dân nữ đàng hoàng, dán sát lên người Lục Thành, tìm đúng khuôn mặt của Lục Thành trong bóng tối mà phun một ngụm nhiệt khí vào tai anh.
“Tôi làm sao mà không cảnh giác?” Con mắt của nam nhân trong đêm tối phát ra ánh quang mang thâm sâu. Bị Trương Ngọc Văn đè lên ngực áp vào tường, anh cũng không có một chút hoang mang nào mà tùy ý để Trương đại thiếu nâng cằm mình lên. Trương Ngọc Văn mặc dù đang đùa giỡn mỹ nhân nhưng cũng không nhớ đến chính mình hiện tại đang cần mỹ nhân yếu đuối thương cảm này chống đỡ, đang có điểm lung lay sắp đổ. Ngay tại lúc cậu đang cố giữ thẳng thân mình thì có hai bàn tay tiến đến vững vàng giữ lấy lưng cậu. Trương đại thiếu gia từ đầu đến chân đều dựa hẳn lên người đối phương, thế mà vẫn còn có thể làm ra cái bộ dạng hung ác mà nói: “Không nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-the-to-va-tinh-dich/1317624/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.