“Kỳ thực tôi còn có một vấn đề, lúc đó đã muốn hỏi em.” Lục Thành liếm liếm khóe miệng dán sát lên thùy tai Trương Ngọc Văn.
“Hừ? A ──” Trương đại thiếu bị áp đảo lật qua lật lại không rõ bao lâu, sớm đã nhãn thần mê ly, chỉ có thể miễn cưỡng nghe thấy giọng nói của người trên thân mình.
Lục Thành lại đưa hai chân cậu lên trước ngực, chân dài trắng nõn bị bài khai sang hai bên không thể tự do cử động, chỉ có thể gian nan thở dốc, nam nhân cũng ra vào càng thêm thông thuận.
“Thoải mái không?” Anh luôn luôn hỏi những lời này, đương nhiên không phải chân thành hảo tâm hỏi mà chỉ là tận hứng một bên làm một bên ranh mãnh bỡn cợt hỏi, đối phương lại phản ứng bằng cái thần tình quật cường “Anh mẹ nó biết rõ mà còn hỏi” càng làm cho thú tính Lục Thành gia tăng đại phát.
Thân thể chạm vào nhau tạo âm thanh khiến người mặt đỏ tim đập cùng âm thanh dính dấp khi trừu sáp liên tục, trong phòng an tĩnh lại như càng vang dội.
Trương Ngọc Văn lười nhác không có tâm trí trả lời, rồi lại nghe được người đang rong ruổi trên người hắn hỏi tiếp, ” Lúc em bị giam ở nhà, chẳng phải là người ta mang ảnh của anh đến để đối phó em sao, sao họ lại có ảnh của anh?” (Nếu bạn nào không nhớ thì có nhắc đến ở C17 nha)
“Ngô ── anh mẹ nó chậm, chậm một chút ── bọn họ đương nhiên không có, nhưng trong cái điện thoại bị tịch thu của tôi có a, a ── “
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-the-to-va-tinh-dich/1317642/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.